10
Thời gian như ngừng trôi.
Nhịp tim của tôi cũng dần chậm lại.
Trước giờ tôi chưa từng cảm thấy Trương Tiểu Muội tắm chậm như hôm nay.
Tuy vẫn còn đang nôn nóng, nhưng trong đầu tôi đã dần dần có sự chuẩn bị trước.
Nếu giữa Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội thật sự có một người muốn hãm hại tôi, vậy thì đúng là Trương Tiểu Muội có xác suất cao hơn.
Tính cả thời gian học đại học, Triệu Bình Bình đã ở chung với tôi suốt 5 năm.
Mà thời gian Trương Tiểu Muội dọn đến đây ở lại quá trùng hợp với thời gian mà căn hộ này của tôi biến thành âm trạch.
Khó khăn lắm mới chờ Trương Tiểu Muội tắm xong, tôi lại thuật lại lời nói ban nãy thêm lần nữa.
Trương Tiểu Muội không chút do dự mà đưa điện thoại cho tôi.
“Chị Nguyệt Nguyệt, là em mua trên web Bính Tịch Tịch đó. Chị tự xem đi, em đi sấy tóc.”
Thái độ thản nhiên này của Trương Tiểu Muội lại khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng tôi cũng bất chấp những chuyện khác, trực tiếp mở xem đơn hàng mà em ấy mua sư tử đá.
Thời gian ký nhận là 6 giờ tối ngày 5 tháng 7.
Vậy thì ngày được đặt trước cửa là ngày nào?
Ngay lúc tôi đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lẽo sờ lên trán tôi.
“Nguyệt Nguyệt, sao cậu lại đổ nhiều mồ hôi lạnh vậy?”
11
Tôi cắn chặt môi, cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân mà không thét chói tai thành tiếng.
Sao hôm nay lúc Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội di chuyển đều không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào vậy?
“Nguyệt Nguyệt, tớ mới phát hiện ra là hôm nay cậu có chút kỳ lạ, trong người cậu cảm thấy không khỏe hay sao?”
Sự quan tâm trong mắt Triệu Bình Bình không giống như là giả vờ.
Bạn thân 7 năm, tôi có thể tin tưởng cô ấy hay không?
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Bình Bình, cậu có nhớ là cặp sư tử đá mà Tiểu Muội mua đã được đặt trước cửa nhà chúng ta vào ngày nào hay không?”
“Ngay ngày hôm đó là tớ khui ra đặt ngay trước cửa rồi.” Cô ấy lục lọi album trong điện thoại, sau đó cho tôi xem một bức ảnh, “Hôm đó tớ còn cảm thấy cặp sư tử đá này rất thú vị nên đã chụp ảnh lại.”
Tôi vươn tay giật lấy di động của Triệu Bình Bình, nhìn chằm chằm vào thời gian bức ảnh được chụp, đôi mắt như sắp bắn ra tia lửa.
Thời gian Triệu Bình Bình chụp bức ảnh đó là 6 giờ rưỡi tối ngày 5 tháng 7.
Hôm nay đã là ngày 25 tháng 8.
Cho dù có tính như thế nào thì cũng đã 51 ngày rồi.
12
Tôi ngay lập tức gửi ảnh chụp đơn hàng và ảnh chụp màn hình bức ảnh sư tử đá có đính kèm ngày giờ vào nhóm chat.
Cũng @ Người Rảnh Rỗi.
【Sư tử đá đã được đặt trước cửa nhà tôi 51 ngày rồi, chẳng phải tôi vẫn ổn hay sao? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?】
902: 【Còn có thể làm sao nữa, chắc chắn là lừa đảo rồi!】
601: 【Hahaha, lừa đảo bị vạch mặt rồi.】
401: 【Tôi khuyên cô vẫn nên báo cảnh sát. Giữa đêm khuya mà còn khiến người ta hoảng sợ.】
202: 【Tôi vừa mới nhớ đến Người Rảnh Rỗi thì phát hiện ra người đó đã rời khỏi nhóm cư dân rồi. Chắc chắn là vì 401 nói muốn báo cảnh sát nên Người Rảnh Rỗi đã chột dạ.】
Tôi mở danh sách thành viên trong nhóm cư dân ra, phát hiện ra Người Rảnh Rỗi thật sự không còn ở trong nhóm chat nữa.
Hàng xóm sôi noor an ủi tôi, khuyên tôi đừng bận lòng.
Cũng may là giả.
Lúc này, trưởng nhóm vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng gửi đi vài tin nhắn.
Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Xin lỗi quý cư dân, ban nãy tôi đi kiểm tra các tầng lầu như thường ngày nên không để ý đến tin nhắn trong nhóm chat.】
Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Đúng là gần đây đã xuất hiện một phương thức lừa đảo mới, kẻ lừa đảo sẽ trà trộn vào trong nhóm cư dân, ngụy trang thành cư dân trong chung cư để lân la làm quen với hàng xóm. Sau đó, kẻ lừa đảo sẽ bán những vật phẩm phong thuỷ với giá cực kỳ cao. Xin các quý cư dân hãy cảnh giác, đừng tin vào những lời nói của người lạ.】
Tiểu Vương quản lý chung cư: 【Tuy rằng bản thân người đó đã tự rời nhóm, nhưng ngày mai tôi sẽ nhờ đồng nghiệp trong ban quản lý chung cư đến đồn cảnh sát để báo án, đề phòng những người khác bị lừa.】
Các cư dân trong nhóm ai nấy đều khen ngợi thái độ và cách xử lý của Tiểu Vương, nói rằng phí quản lý chung cư 6 đồng cho 1 mét vuông rất đáng đồng tiền bát gạo.
Đúng vậy.
Vì bảo đảm sự an toàn của cư dân, mỗi một tòa chung cư đều được sắp xếp một nhân viên công tác, buổi tối sẽ trực dưới tầng hầm.
Từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng, cứ cách 2 tiếng là phải đi tuần tra các tầng lầu một lần.
Tiểu Vương chính là người phụ trách tòa số 44 của chúng tôi, cũng là nhóm trưởng của nhóm chat cư dân này.
Tuy mọi người đều nói Người Rảnh Rỗi là kẻ lừa đảo nhưng trong lòng tôi vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Nếu như Người Rảnh Rỗi chỉ là kẻ lừa đảo thì sao người đó có thể biết được nhiều chuyện trong nhà tôi đến như vậy?
Hơn nữa, nên giải thích như thế nào về sự chênh lệch nhiệt độ rõ ràng giữa trong nhà và bên ngoài đây?
Suy nghĩ của tôi giống như bị kẹt vào một vòng xoáy, không có cách nào tìm được lối thoát.
13
Đúng lúc này, điện thoại của tôi bỗng dưng rung hai lần liên tiếp.
Tôi vội vàng mở lên xem, là hai thông báo lời mời kết bạn từ WeChat.
【Người Rảnh Rỗi đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.】
Người Rảnh Rỗi: 【Tôi bị nhóm trưởng đuổi ra khỏi nhóm chat! Cặp sư tử đá trong đơn hàng mà cô gửi và cặp sư tử đá trước cửa nhà cô là hai cặp sư tử đá khác nhau. Sư tử đá trong đơn hàng kia, vừa nhìn đã biết là vật phàm chưa được khai quang. Nhưng cặp sư tử đá trước cửa nhà cô đã được khai quang điểm nhãn* rồi. Bởi vì cô không có linh lực nên không thể nhìn thấy thôi. Cô nhìn kỹ lại bề ngoài, cặp sư tử đá trước cửa nhà cô có cánh, nhưng sư tử đá trong đơn hàng kia lại không có cánh.】
(* Khai quang điểm nhãn là nghi lễ và thủ tục mở mắt cho linh vật để linh vật nhận chủ.)
【Tiểu Vương quản lý chung cư đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.】
Tôi zoom lớn bức ảnh trên điện thoại nhưng vẫn không thấy đôi cánh của sư tử đá đâu cả.
Tôi trực tiếp mở cửa phòng ra, tính nhìn tận mắt xem thử.
Nhưng đèn cảm ứng ngoài hành lang hình như bị hư rồi, cho dù tôi có giậm chân vẫn không thấy sáng đèn.
Tôi ngồi xổm xuống, dùng một tay mở đèn flash trên điện thoại ra, tay còn lại tính nhấc sư tử đá lên xem cho kỹ.
Nhưng khoảnh khắc tôi vừa chạm vào sư tử đá thì đã cảm thấy bỏng rát, không những khiến cho tay tôi đau đớn như bị thiêu cháy mà đầu ngón tay còn bỏng rộp, đỏ lên.
Càng đáng sợ hơn nữa là con sư tử đá kia như được sống lại, đang vọt về phía tôi.
Tôi sợ tới mức ngã lăn ra sàn, suýt chút nữa mất khống chế mà thét chói tai.
Nhưng khi tôi nhìn lại lần nữa, sư tử đá vẫn yên lặng đứng ở đó, phảng phất như mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn này khiến cho tôi nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.
Ngày hôm đó, trong lúc đang nấu ăn thì tôi bị dầu bắn lên ngón tay.
Tôi đi tìm Triệu Bình Bình để hỏi chỗ đặt thuốc trị bỏng.
Bởi vì quá đau nên tôi quên không gõ cửa.
Kết quả là tôi nhìn thấy Triệu Bình Bình đang dùng một tấm vải đỏ để lau chùi sư tử đá.
Cô ấy còn cười, nói rằng đây là cách khai quang sư tử đá mà cô ấy học được trên mạng.
Làm như vậy có thể giúp sư tử đá có linh tính, có thể bảo vệ chúng tôi.
Bởi vì ngày hôm đó không tìm thấy thuốc trị bỏng nên tôi đã lên mạng đặt ship đến nhà.
Tôi tìm lại đơn đặt hàng ngày hôm đó, nhìn lại ngày.
Hôm đó là ngày 7 tháng 7.
Tôi nhanh chóng tính lại thời gian.
Thôi xong, ngày hôm nay thật sự là ngày thứ 49!