16
Ngày hôm sau, phủ có thái y đến.
Là hoàng đế phái đến.
Thuật sĩ xảy ra chuyện, hoàng đế cũng nghi ngờ.
May mà thân thể công chúa không có gì bất thường, ngay cả một số bệnh bẩm sinh cũng đã khỏi hẳn.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Tống Húc, công chúa khỏe mạnh, cường tráng hơn.
Biết được chuyện này, hoàng đế cuối cùng cũng bỏ đi sự cảnh giác, định lại ngày lành cho hai người.
Trong những ngày chờ đợi hôn lễ, công chúa thỉnh thoảng sẽ đưa Tống Húc ra ngoài.
Ta đi theo sau họ, nhìn họ như những cặp phu thê bình thường đi dạo phố xem kịch.
Tính tình công chúa thất thường, thỉnh thoảng muốn giết người, đều bị Tống Húc ngăn lại.
Dần dần, sát ý của công chúa giảm đi rất nhiều, dường như thật sự đã thay đổi tính tình.
Có người trên đường đụng phải nàng, nàng cũng không tức giận, thậm chí còn ban thưởng tiền bạc.
Ta đi theo sau họ, nhìn cảnh tượng hòa thuận mỹ mãn này, đột nhiên có chút buông bỏ.
Có lẽ Tống Húc thực sự có thể thay đổi công chúa thì đó chẳng phải là một chuyện tốt sao?
Về sau, sẽ không còn bách tính vô tội nào chết dưới đao của công chúa nữa.
Nếu đây là điều Tống Húc muốn làm, là tương lai mà chàng muốn thì ta nguyện chân thành chúc phúc cho chàng.
Ta không ngờ, điều mà Tống Húc muốn, từ trước đến nay đều không phải là thay đổi công chúa.
Rằm tháng này, Tống Húc vẫn canh giữ trong phòng công chúa như thường lệ.
Còn ta thì ngồi trong sân, trò chuyện với bách quỷ.
Trong số họ, có người biết được công chúa không còn giết người nữa, rất vui mừng, bỏ đi mối hận thù, đi đầu thai.
Cũng có người vẫn muốn báo thù nên canh giữ ở phủ công chúa chờ cơ hội.
Họ hỏi ta định làm gì, ta thở dài: “Ta cũng muốn đầu thai nhưng ta không đi được.”
Họ xôn xao giúp ta phân tích, có người nói rằng thực ra ta vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, cũng có người nói rằng ta đã trót yêu Tống Húc, không thể rời xa hắn.
Ta nhún vai, không thừa nhận.
Đang nói chuyện vui vẻ thì một nữ quỷ già nhất đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía phòng công chúa.
“Sao vậy?” Ta hỏi nàng.
“Ta cảm thấy rồi.” Nàng nói: “Kết giới của công chúa hình như đang yếu đi.”
Bách quỷ nghe nàng nói vậy, như phát điên lao vào phòng công chúa.
Ta vội vàng đuổi theo.
Những con quỷ còn lại đều muốn báo thù, nếu kết giới của công chúa thực sự bị phá thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Không biết Tống Húc thế nào, chàng vẫn luôn giúp đỡ công chúa, những con quỷ này chưa chắc sẽ tha cho chàng.
Vào phòng, ta thấy công chúa đang dựa vào lòng Tống Húc, mặt đầy tủi thân nói rằng mình gặp ác mộng.
“Kết giới của nàng vẫn còn.” Nữ quỷ nói.
Ta xuyên qua đám quỷ đến trước giường kiểm tra, quả thực xung quanh công chúa vẫn còn ánh sáng xanh.
Chỉ là ánh sáng xanh đó dường như nhạt hơn trước.
Ta đưa tay định chạm vào luồng sáng đó thì Tống Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Những ngày này, ánh mắt của chàng thỉnh thoảng lại dừng trên người ta, ta chỉ coi là trùng hợp, không để ý.
“Vân Nhi.”
Chàng đột nhiên lên tiếng, gọi tên ta.
Ta sửng sốt, tay lơ lửng giữa không trung.
“Tống Húc, chàng nói gì vậy?”
Công chúa ngạc nhiên nhìn hắn.
Tống Húc quay đầu, cười tủm tỉm nhìn công chúa.
“Điện hạ, thời gian đã đến.”
Tống Húc giơ tay, nhẹ nhàng điểm một cái lên trán công chúa.
Ánh sáng xanh xung quanh công chúa đột nhiên biến mất, khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt nàng mở to.
“Á——”
Tiếng hét chói tai xuyên thủng màn đêm.
“Kết giới của nàng biến mất rồi!” Nữ quỷ cười điên cuồng, lao về phía công chúa.
Công chúa bị bách quỷ bao vây, trong nháy mắt đã không thấy người đâu.
Chỉ có ta, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Nhìn Tống Húc xuyên qua đám quỷ, đi về phía ta.
Trong đôi mắt trong veo phản chiếu ánh trăng tròn.
“Vân Nhi, chẳng phải nàng nói, kiếp sau nàng cũng muốn làm công chúa sao?”
17
Đêm trăng tròn, bách quỷ đòi mạng.
Khoảnh khắc linh hồn công chúa thoát khỏi thể xác, một luồng sức mạnh to lớn hút ta lại.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là ba ngày sau.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có bách quỷ, cũng không có công chúa.
Chỉ có Tống Húc.
Chàng ngồi bên giường, mỉm cười nhìn ta.
Giống như trước đây, cười đẹp hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Ta đưa tay ra, cẩn thận đưa lên mặt chàng.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay.
Ta đột nhiên rơi nước mắt.
Ta đã sớm đoán được một loạt sự kiện ở phủ công chúa đều liên quan đến Tống Húc nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, ta vẫn có thể sống lại.
Tống Húc nói với ta, chàng bị ác mộng ở biên cương là giả nhưng quen biết thuật sĩ Tây Vực là thật.
Chỉ vì chàng đã cứu mạng thuật sĩ đó từ tay kẻ thù, thuật sĩ liền đem hết những gì mình học được cả đời truyền thụ cho chàng.
Ngày hồi thành, Tống Húc đã cãi lời công chúa trên điện, đoán rằng công chúa sẽ trả thù.
Chỉ là, chàng không thể ngờ được, công chúa lại tàn nhẫn giết chết ta.
Khi chôn cất ta, chàng đã hạ bùa giữ hồn vào viên ngọc bội chưa từng rời thân, chôn cùng ta.
Như vậy, chàng có thể giữ hồn của ta ở bên cạnh mình.
“Từ lúc đó, chàng đã định đổi hồn của ta và công chúa?” Ta hỏi chàng.
Tống Húc gật đầu: “Chỉ là, pháp thuật đổi hồn có điều kiện rất khắt khe, công chúa cần uống liên tục mười lăm ngày canh ly hồn và phải mang theo tóc của nàng trên người. Đợi đến khi tinh thần yếu nhất, hồn phách của công chúa mới có cơ hội thoát ra, bị nàng thay thế.”
Chàng nói vậy, ta liền hiểu ra.
Nguyên liệu của canh ly hồn đều có trong viên thuốc đen mà Tống Húc bỏ vào thuốc của công chúa, Tống Húc ngày ngày đích thân sắc thuốc cho công chúa, là để nàng không bỏ sót một ngày nào.
Ngoài canh ly hồn, Tống Húc còn cho thêm vào thuốc những nguyên liệu bồi bổ cơ thể khác.
Theo lời chàng nói, dù sao thì cơ thể này cũng phải dùng cho ta, đắng thì cứ để công chúa chịu vậy.
Tất nhiên, thuật sĩ bị nhập cũng là do chàng làm.
Đợi đến đêm trăng tròn, sức mạnh của bách quỷ mạnh nhất, Tống Húc phá kết giới của công chúa.
Một phòng đầy quỷ dọa công chúa, tinh thần của công chúa hoàn toàn bị đánh sụp.
“Còn tóc thì sao? Chàng làm sao để nàng mang theo tóc của ta?” Ta hỏi.
Tống Húc chỉ vào thắt lưng ta.
Là cái túi gấm màu đỏ đó.
Ồ đúng rồi, đêm đầu tiên đến phủ công chúa, Tống Húc đã tặng công chúa cái túi gấm này.
Công chúa không thể ngờ được, trong cái túi gấm trừ tà này lại là tóc của ta.
“Công chúa thì sao, nàng ấy thế nào rồi?” Ta lại hỏi.
Thực ra ta không lo cho công chúa, mà lo cho những con quỷ kia.
Kiếp trước họ đều là người vô tội, nếu vì đòi mạng mà biến thành quỷ dữ không thể đầu thai, thật không đáng.
Nhắc đến công chúa, vẻ mặt Tống Húc đột nhiên trở nên u ám.
“Sau khi đổi mạng, hồn phách của công chúa sẽ phải chịu mọi đau đớn mà nàng đã chịu, chặt đầu, thiêu sống, nàng ta cũng không tránh khỏi. Còn những con quỷ kia, chúng thấy công chúa bị trừng phạt, liền từ bỏ việc đòi mạng, đều đi đầu thai cả rồi.”
“Công chúa thì sao, nàng ấy cũng đi đầu thai rồi sao?”
Tống Húc cười: “Nàng muốn gặp ả không?”
18
Ánh sáng xanh nhạt bao quanh cơ thể ta biến đổi, khoảnh khắc tiếp theo, ta thấy một người trong suốt lơ lửng giữa không trung.
Là công chúa!
Không, phải nói là, hồn phách của nàng.
Toàn thân nàng đen xì, trên cổ có một vết máu kinh hoàng, đã hơi không còn hình người.
Thấy ta nhìn chằm chằm nàng, nàng giương nanh múa vuốt lao về phía ta.
Tống Húc nhẹ nhàng vung tay, công chúa đau đớn kêu thảm một tiếng, bật ra xa ba thước.
Nàng bò dậy, trừng mắt nhìn ta: “Vân Nương, đừng tưởng rằng ngươi chiếm được thân thể của ta là có thể kê cao gối mà ngủ. Bây giờ ta không phải quỷ dữ, nếu Tống Húc giết ta, chính hắn cũng sẽ bị phản phệ! Ta đã báo mộng cho phụ hoàng, ông ấy sẽ lập tức đến xem ta. Đến lúc đó, ngươi và Tống Húc đều phải chết!”
Ta không để ý đến công chúa, chống nạnh hỏi Tống Húc: “Tống Húc, lúc ta làm quỷ sao không thể báo mộng?”
Tống Húc nhún vai: “Nàng bị ta dùng bùa giữ hồn khóa lại, không làm được gì cả, ngay cả kết giới trừ tà cũng không nhận ra nàng.”
“Được lắm, chàng nói rất hùng hồn!”
Ta xông lên véo mặt Tống Húc, Tống Húc mặc cho ta véo, công chúa ở bên cạnh tức giận đến mức bay loạn xạ.
Bỗng nhiên, một thị vệ vội vã chạy đến bẩm báo, nói là hoàng đế đến.
Công chúa mừng rỡ: “Phụ hoàng đến rồi, các ngươi xong đời rồi!”
Ta chỉnh lại sắc mặt, nắm lấy cổ tay Tống Húc: “Phụ hoàng đến rồi, vậy chúng ta cùng đi nghênh đón đi.”
Hoàng đế nhìn thấy ta, vẻ lo lắng trên mặt tan đi đôi chút.
“Phụ hoàng, sao người lại đến đây?”
Ta chạy chậm lại, khoác tay hoàng đế, nhỏ nhẹ làm nũng.
“Tối qua trẫm mơ thấy con nói Tống Húc muốn giết con, bảo trẫm đến cứu con.”
Ta cười: “Phụ hoàng, con biết người lo lắng cho con nên mới mơ thấy như vậy. Nhưng người xem, con vẫn đứng đây bình an vô sự.”
Ta nhảy nhót xoay một vòng bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế dịu mặt đi nhiều: “Có lẽ là trẫm đa nghi rồi.”
Ta nhận ra trong lòng ông ta vẫn còn nghi ngờ, liền tựa đầu vào vai ông ta.
“Phụ hoàng, con sắp thành thân rồi, người nhất định là không nỡ nên mới mơ thấy như vậy. Con nhớ hồi nhỏ, phụ hoàng không cho con ăn hồ lô đường. Hôm nay, phụ hoàng cho con ăn hồ lô đường thử một lần nhé?”
Hoàng đế nghe ta nhắc đến chuyện hồi nhỏ, liền hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.
Ông gõ nhẹ vào trán ta: “Con bé này, từ nhỏ đã nghịch ngợm, thích ăn những thứ đồ ăn của người nghèo bên ngoài. Nhưng mà, nếu con thích ăn, trẫm sẽ bảo ngự thiện phòng làm, làm xong sẽ đưa đến phủ công chúa, được không?”
“Phụ hoàng tốt nhất!”
Ta dụi vào cánh tay hoàng đế, ông ấy vui vẻ cười ha ha.
Ta đắc ý thè lưỡi với công chúa.
Ta cũng là từ nhỏ được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, ai mà chẳng biết làm nũng.
Công chúa thấy hoàng đế bị ta lừa, tức giận, hét lên một tiếng rồi hiện nguyên hình giữa không trung.
Hoàng đế nhìn thấy nàng, kinh hãi, liên tục hét: “Tống Húc, Tống Húc, có quỷ! Mau trừ khử con quỷ này cho trẫm!”
Toàn thân công chúa đen xì, hoàng đế căn bản không nhận ra nàng.
Công chúa thấy hoàng đế muốn trừ nàng, càng tức giận hơn, điên cuồng xông về phía ta.
Ta đang định né tránh thì một chiếc áo choàng rộng lớn đột nhiên chắn trước mặt ta.
Là hoàng đế.
Ông kịp thời che chở ta ở phía sau, chịu một nhát vuốt sắc bén đoạt mạng của công chúa.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hoàng đế ngã xuống đất, mặt mày tím tái, tắt thở.
Công chúa ngẩn ra một lúc, tức giận không kìm chế được xông về phía ta.
Thấy nàng sắp chạm vào ta, Tống Húc chạy ba bước thành hai bước tới, một chưởng đánh tan công chúa đã biến thành quỷ dữ.
Khuôn mặt công chúa vặn vẹo, nhanh chóng tan biến trong không khí, không kịp nói một lời nào.
19
Sau khi hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi.
Tân đế là một minh quân, vốn ghét công chúa ngang ngược bá đạo.
Trên triều đình, những tiếng nói đòi phế truất công chúa nổi lên không ngớt.
Nhưng khi cấm quân của tân đế đến phủ công chúa, phủ công chúa đã sớm không còn một bóng người.
Ta và Tống Húc vào đêm hoàng đế băng hà, đã mang theo vàng bạc châu báu của phủ công chúa lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Chúng ta đi một mạch về phía nam, đến một nơi bốn mùa như xuân.
Chúng ta mua một căn nhà lớn trong thành, làm tổ ấm mới của chúng ta.
Ngày bàn giao nhà, Tống Húc đột nhiên nói có việc, bảo ta tự đến trước.
Ta vừa mắng vừa ngồi xe ngựa đến trước cửa.
Vừa xuống xe, ta ngẩn ra.
Trước cánh cửa gỗ nặng nề, phụ mẫu của ta mặc quần áo đẹp, vai kề vai mỉm cười với ta.
“Vân nhi, con về rồi.”
Ta khóc nức nở nhào vào lòng phụ mẫu.
Tống Húc từ trong cửa đi ra, cười tủm tỉm nhìn ta.
Ta nhớ lại lời chàng nói.
Chàng nói muốn xây nhà mới, đón phụ mẫu ta vào thành.
Chàng nói muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chàng nói, muốn cùng ta bạc đầu giai lão.
-Hết-