8
Phí Nhược Ninh đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy, sau khi Văn Cạnh hủy hôn, cha của Phí Nhược Ninh vì lợi ích gia tộc, lại một lần nữa sắp đặt một cuộc hôn nhân cho cô, hoàn toàn không quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không.
Nghe nói lời nguyên văn của cha cô là: “Cha nuôi nấng con lớn đến chừng này, ăn mặc đều là tốt nhất, giờ đến lúc con phải báo đáp cái nhà này rồi.”
Liên hôn là cách gắn kết lợi ích thương mại giữa hai gia đình chặt chẽ và đáng tin cậy nhất.
Là con cái trong gia tộc, đã hưởng lợi ích sẵn có do gia tộc cung cấp, thì phải trả một cái giá tương ứng. Đặc biệt là phụ nữ, thường không được coi là người kế thừa công ty, và kết quả cuối cùng của họ là đi đến liên hôn, hiến dâng bản thân.
Tôi hỏi: “Cô cam tâm sao?”
Phí Nhược Ninh nghiêm túc lại, vẻ mặt rõ ràng có chút u ám, cô tự chế giễu nói: “Không cam tâm thì sao, tôi có quyền lựa chọn sao?”
“Tôi không giống cô, gia đình có biến cố, cho cô cơ hội lên vị trí cao hơn, cô có thể muốn hủy hôn thì hủy, nhưng tôi có quyền đó sao?”
“Nếu tôi cho cô cơ hội đó thì sao?”
Phí Nhược Ninh dừng lại, rõ ràng có chút bối rối:
“Bây giờ cô còn tự thân khó bảo toàn, cô lấy gì để nói với tôi điều này?”
“Hơn nữa, cô không định bảo tôi đi quyến rũ Văn Cạnh, phá hoại tình cảm của hai kẻ khốn nạn đó chứ, tôi không làm đâu, tôi có đạo đức của mình!”
Tôi nhếch môi, im lặng đặt một bản thỏa thuận ý định hợp tác lên bàn.
“Hợp tác với tôi, hợp tác với Văn thị, để cha cô thấy được giá trị của cô, lúc đó Văn thị sẽ trở thành hậu thuẫn cho cô, để cô hủy bỏ hôn ước.”
“Tôi biết cô muốn chế giễu tôi đang nói những lời to tát.”
“Nhưng, cô có dám đánh cược với tôi không? Đánh cược bằng can đảm của một người phụ nữ!”
Ánh mắt Phí Nhược Ninh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng ý định đó, vẻ mặt rõ ràng có chút xúc động.
Tôi tiếp tục mở miệng: “Còn về dư luận tiêu cực về tôi trong xã hội hiện nay, cô nghĩ là do công ty tôi không xử lý tốt sao?”
Tôi nhìn thời gian, nhắc Phí Nhược Ninh xem tin tức nóng.
Trên mạng bắt đầu xuất hiện các video khác nhau, nội dung thảo luận trong đó đều là về tôi.
Và đối tượng kể chuyện đều là phụ nữ, phụ nữ thuộc các nghề nghiệp khác nhau.
“Gặp tổng giám đốc Văn là ở một trung tâm thương mại, lúc đó tôi đang bị bạo hành gia đình, chồng cũ tôi đánh đập tôi, việc này cũng từng là chủ đề nóng trong xã hội lúc đó, nếu không tin các bạn có thể tìm kiếm và kiểm chứng.”
“Tôi cũng từng như nhiều phụ nữ khác, mơ ước sau khi kết hôn sẽ được chồng yêu thương, một lòng làm người phụ nữ phụ thuộc vào anh ấy, sinh con đẻ cái cho anh ấy, chăm chỉ làm việc nhà, thực hiện vai trò làm mẹ.”
“Nhưng sự cống hiến của tôi đổi lại là không được công nhận, là đầy thương tích! Tổng giám đốc Văn đã cho tôi cuộc sống mới, cô ấy khuyến khích tôi đi làm, nói rằng doanh nghiệp Văn thị từ công ty đến nhà máy, cơ bản đều được trang bị nhà trẻ và ký túc xá nhân viên, để tôi không phải lo lắng gì.”
“Thử hỏi một người chỉ nhìn thấy giai cấp mà không thấy khổ đau, liệu có thể nhìn thấy tôi, giúp đỡ tôi không?”
“Tận hưởng tình yêu không có gì sai, nhưng chúng ta cũng nên là chính mình trong tình yêu!”
“Mẹ tôi hiện là người giúp việc cho nhà họ Văn, còn tôi như các bạn thấy, là một người khuyết tật không có cánh tay trái, nhưng bây giờ tôi là một giáo viên, dựa vào khả năng của mình để tồn tại trong xã hội, tôi cũng từng từ bỏ bản thân, nhưng cô Văn là một người tốt bụng, cũng không coi thường tôi, thậm chí còn giúp tôi tìm giáo viên và tài liệu giảng dạy, cho tôi can đảm đứng trên bục giảng…”
“Tôi là thư ký của tổng giám đốc Văn, tôi họ Lâm, các bạn thấy tôi bây giờ ăn mặc sang trọng, có công việc tốt, nghĩ rằng gia đình tôi chắc hẳn rất tốt phải không.”
“Nhưng tôi đến từ vùng núi, nơi mà con gái lớn đến 16-17 tuổi là phải bỏ học, hoặc đi làm thuê hoặc lấy chồng, tôi là học sinh được cô ấy tài trợ, tôi muốn đi học, muốn thoát khỏi những ngọn núi cao chắn lối, chính cô ấy đã cho tôi cơ hội này…”
…
Phí Nhược Ninh chăm chú nhìn những video đó, rồi liên tục ngẩng đầu nhìn tôi, như thể lần đầu tiên nhận ra tôi.
Tôi không rơi vào cái bẫy tự chứng minh của Nhu Nhuyễn, thậm chí trong những video này đều không kể lại một chút một tí gì về cô ta, nhưng lại rất khéo léo đả kích cái lý thuyết “nuông chiều” đơn giản của Nhu Nhuyễn.
Bởi vì những người phụ nữ trong video đều sống rất tốt bằng chính khả năng của mình, dũng cảm phấn đấu trong xã hội này.
Còn về phân biệt đối xử nghề nghiệp, nghề nghiệp và hoàn cảnh của những phụ nữ này đã nói lên tất cả, và từng việc từng việc đều chịu được sự kiểm chứng.
Còn tôi căn bản không xử lý mối đe dọa dư luận mà Nhu Nhuyễn mang đến cho tôi.
Bởi vì tôi muốn để cơn bão này thấm sâu vào từng ngóc ngách của xã hội này, để tôi có thể mượn một cơn gió đông miễn phí, dấy lên những cơn sóng lớn hơn, tạo tiếng vang cho mình, xây dựng một hình ảnh phụ nữ tích cực.
Dùng thuốc độc của người để trả lại mật ngọt cho ta.
Tôi đẩy bản thỏa thuận ý định hợp tác về phía trước một chút:
“Cô thấy đó, cuộc đời của họ còn có thể thay đổi, huống chi là cô, cô cam tâm đi lấy một người đàn ông mình không yêu, dùng một cuộc hôn nhân để trói buộc bản thân sao?”
“Với xu hướng dư luận hiện tại, chúng ta sẽ đạt được lợi ích chung, phải không?”
9
Phí Nhược Ninh đồng ý hợp tác với tôi. Trước khi rời đi, cô ấy hỏi tôi tại sao lại chọn cô ấy làm đối tác.
Tôi mỉm cười: “Chúng ta không sinh ra là phụ nữ, mà trở thành phụ nữ”
Câu nói này nằm trong cuốn “Giới tính thứ hai” của Simone de Beauvoir.
Đồng thời, tôi cũng đưa cho cô ấy vài bức ảnh trang sức. Đây chính là quyền lợi tôi muốn nhận lại sau khi giúp đỡ cô ấy, tôi muốn cô ấy giúp tôi tìm lại mấy món đồ trang sức đó, dù sao nhân mạch của Phí gia trong ngành trang sức cũng vượt xa tôi rất nhiều.
Tôi đã tích trữ những món trang sức đó rất lâu, nhưng năm đó sau khi vụ hỏa hoạn khủng khiếp xảy ra, tất cả đều biến mất.
Hiện tại, xu hướng thảo luận trên mạng cũng đã có chuyển biến rất lớn. Những chủ đề về nữ tính độc lập cũng ngày càng được chú ý.
Những phát ngôn của Nguyễn Nhuyễn trước đây bị đào lại làm đối chứng, bị cư dân mạng chửi cho không ngóc đầu lên được.
“Cái loại ham ăn lười làm, chỉ chực ăn sẵn nhà cô, không trách người ta coi thường cô!”
“Cứu tôi, ngày nào cũng lấy tiền đàn ông khổ cực kiếm được mua quà, lại còn khoe khoang, đê tiện!”
“Nhưng nếu như cô cùng người đàn ông đó cố gắng xây dựng tương lai thì tôi vẫn còn tôn trọng cô mấy phần, nhưng mà cô chỉ là cái loại rác rưởi!”
Những tấm ảnh nét căng chụp rõ một cảnh Nguyễn Nhuyễn ngày ngày mua sắm đồ hiệu cũng bị đăng lên mạng, kèm theo đó còn có những video ghi lại cảnh Văn Cạnh đi giao hàng dưới cái nắng gay gắt, phải ăn mì gói giá rẻ bên lề đường.
Cư dân mạng càng chửi bới dữ dội hơn, thậm chí còn hăng máu hơn lúc trước khi chửi mắng tôi.
Nguyễn Nhuyễn sụp đổ, bắt đầu ngày nào cũng gọi điện cho tôi, cầu xin tôi tha cho cô ta.
Ngoại trừ một tiếng “hừ” mỉa mai, tôi không có thêm bất kỳ ý kiến nào khác.
Tôi là nữ nhân, chứ không phải là thánh nhân.
Cũng có một số cư dân mạng bắt đầu nhắn tin xin lỗi tôi, nói rằng lúc trước đã quá lời với tôi, mong tôi tha thứ.
Tôi hoàn toàn chẳng để tâm. Tôi đang bận rộn phát triển sản phẩm mới với Phí Nhược Ninh. Tôi muốn tận dụng lưu lượng khổng lồ mà số liệu cực lớn mang lại để lấy được càng nhiều sức mạnh của những người phụ nữ.
Xây dựng một dòng sản phẩm mới có nghĩa là sẽ có thêm nhiều việc làm mới, tôi muốn khuyến khích thêm càng nhiều phụ nữ bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, vượt qua những giới hạn mà gia đình đặt ra, tôi muốn họ dám nghĩ dám làm, muốn họ hiểu rằng việc nhà cùng con cái không chỉ là trách nhiệm của mình phụ nữ.
Tôi muốn họ hiểu rằng, tìm một người đàn ông tốt sau đó giành lấy trái tim của bọn họ không phải là con đường duy nhất bọn họ có thể đi.
Tất nhiên, những hành động của tôi cũng vấp phải một số lời chế giễu, cho rằng tôi mắc phải chứng hoang tưởng của “người bị hại”.
Những lời chế giễu này phần lớn xuất phát từ những người đàn ông.
Tôi không quan tâm.
Tôi đang đi ngược dòng trong thế giới tiểu thuyết này. Tôi đã vi phạm mục đích ban đầu của nó, làm cho cốt truyện ban đầu trở nên hỗn loạn, thậm chí còn phá vỡ cả hào quang của nhân vật chính.
Nhưng có một điều vẫn xảy ra.
Nguyễn Nhuyễn mang thai rồi.
Tôi nhớ lại kết cục cuối cùng của bản thân trong cuốn tiểu thuyết này.
Tôi sẽ bị đứa con trai ba tuổi thiên tài của cô ta hack vào hệ thống công ty, cổ phiếu sụt giảm, phá sản sau đó mất hết mọi thứ.
Nguyễn Nhuyễn gửi tin nhắn khoe với tôi, sau khi bị cư dân mạng mắng chửi, rõ ràng tinh thần của cô ta đã trở nên không ổn định.
“Chị à, em đã mang thai rồi, là con của A Cảnh đó nha, giờ chị cũng nên trả phần tài sản chị chiếm đoạt của A Cảnh lại cho chúng tôi rồi. Chị tốt nhất nên ra đi tay trắng đi, nếu không tôi không vui, đến lúc đó bé con khả năng sẽ không ra đời được đâu!”
Khi Văn Cảnh đưa Nguyễn Nhuyễn về nhà, tôi đang ngồi uống trà với Phí Nhược Ninh.
Gần đây cuộc sống của cô ấy khá thoải mái.
Ban đầu, cha cô ấy đã phản đối rất mạnh việc cô ấy hợp tác với tôi, nói thẳng hai người phụ nữ có thể làm ra trò gì cơ chứ.
Cho đến khi cô ấy ném một bản báo cáo tài chính kết quả cực kỳ khả quan lên chiếc bàn gỗ hồng của ông ta.
Lúc ấy ông ta mới im lặng, đến việc hủy hôn ước sau đó cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Dù sao thì một đứa con gái hữu dụng cũng hơn một đứa con rể khả năng cao không chung chí hướng với bản thân mà phải không?
Tôi nhận được cuộc gọi từ bảo mẫu, tức giận ném điện thoại lên bàn.
“Sao thế, ai làm cô tức giận à?” Phí Nhược Ninh cười nhạt hỏi.
“Nguyễn Nhuyễn có thai rồi.”
“Phụt!”
Tôi bình tĩnh lau đi vết trà trên mặt, Phí Nhược Ninh vội vàng đưa khăn giấy qua lau mặt giúp tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tôi liếc nhìn Phí Nhược Ninh, suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Phí Nhược Ninh gọi với lại từ phía sau: “À, mấy món trang sức cô nhờ tôi tìm kiếm đã có tin tức rồi, khoảng hai ngày nữa là tôi sẽ mang đến cho cô!”
Tôi vẫy vẫy tay về phía sau, tỏ ý đã hiểu.
Vừa đến cửa nhà, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong.
Tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Nguyễn Nhuyễn: “Đứa bé này đúng là nghịch ngợm, làm dạo này con ăn gì cũng muốn nôn, chỉ thèm uống súp Nga chị nấu thôi…”
Tôi cười nhạt, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Tôi có mạng làm, chỉ sợ cô không có mạng mà uống thôi!”
Giọng nói bên trong bỗng im bặt.
Vẫn là mẹ tôi phản ứng lại trước tiên: “Tiểu Thư, con, con về rồi à.”
Tôi không nhìn bà ấy, bước nhanh đến trước mặt Nguyễn Nhuyễn, nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, không nói gì.
Nguyễn Nhuyễn có lẽ bị ánh mắt của tôi làm cho khiếp sợ, ôm bụng liên tục lùi lại dựa vào ghế sofa.
“Chị, chị sao lại nhìn em như vậy, em sợ quá.”
Tôi khinh bỉ cười một tiếng: “Không biết có cần tôi giúp cô xoa chân bóp vai nữa không? Sản phụ đại nhân.”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Văn gia không cho phép các người bước vào cửa!”
Nói xong, tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn mẹ cô ta.
Rất tốt, tôi không tìm các người, các người lại tự mình nhảy đến trước mặt tôi.
“Là tôi đưa bọn họ về, chị muốn nói gì thì cứ nói với tôi!” Văn Cảnh tức giận quát lên.
Tôi giơ tay tát nó một cái thật mạnh, sau đó lại tát thêm một cái nữa.
Xung quanh im phăng phắc.