BLSTORY ONESHOT

1. Đổi Hạnh Phúc Lấy Cô Đơn


11 giờ 30 phút đêm,..

Sở Văn kết thúc ca làm của mình lúc tối muộn, anh thu dọn đồ đạc trên quầy và thay đồng phục cất vào tủ đồ rồi chào tạm biệt mọi người đi về. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi thêm công việc ngoài giờ của mình, đúng là có chút mệt mỏi so với công việc văn phòng chính quy vào buổi sáng của mình nhưng anh dù sao vẫn cảm thấy tâm trạng khá ổn. Từng bước chân mệt mỏi đi về nhà, trời đã bắt đầu đổ cơn mưa, anh đứng lại nhìn ngắm một chút rồi mới tiếp tục lê bước chân về nhà.

Về đến nơi, cơn mưa dần trở nên lớn hơn. Anh đứng bên kệ tủ, tìm kiếm một vài quyển sách để đọc, những giọt nước mưa cứ rơi tí tách bên khung cửa sổ, nó làm anh nhớ đến một bản nhạc ngày đó – bản nhạc anh và cậu dùng suốt cả tháng để viết. Trong căn phòng đơn sơ, anh tắm xong ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt xa xăm nhìn về phía khung cửa sổ. Bỗng những kỷ niệm về Lâm Dương ùa về trong tâm trí anh, những kỷ niệm đó sớm đã cũng anh hoà lại làm một mãi mãi không thể nào quên được dù chỉ là một cơn gió thoảng qua hay một trận mưa ào đến.

Ngồi hồi tưởng lại, anh và cậu gặp nhau lần đầu tiên vào mùa hè của năm cuối năm lớp 11. Đối với anh, cậu – Lâm Dương là một chàng trai trầm tính, ít nói nhưng bù lại ánh mắt của cậu lại rất đẹp, nó sâu thẳm và chất chứa rất nhiều bí ẩn. Trái ngược một chút, anh tự nhận bản thân là người hoạt bát, lạc quan, nhiệt huyết và tràn đầy sức sống. Anh với cậu như viên nam châm hai cực, hút nhau rất tự nhiên nữa kìa.

Lâm Dương là người rất thích đọc sách và nghe nhạc. Từ những buổi học hành cùng nhau ở thư viện đến những lần cũng cậu đi ăn, đi chơi game, đi phượt thì mối quan hệ xa lạ lại trở nên thân thiết gắn bó vô cùng. Anh kể từ lúc đó luôn cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt, khác là ở cậu nhưng anh không biết dùng từ ngữ nào để gọi tên nó. Nếu nó là tình bạn anh lại thấy chưa đủ, cái thứ cảm giác mà anh dành cho cậu nó có thể định nghĩa bằng cụm từ tình cảm, nó sâu đậm lắm diễn tả bằng lời thì bao nhiêu văn thơ, câu từ cũng không đủ.

Mối quan hệ của hai người tiến triển thêm một bậc có lẽ là vào một buổi ngoại khoá với lớp, anh nhớ mài mại khi ấy là mùa đông, lúc cơn gió lạnh khẽ thổi qua những hàng cây xanh. Anh quyết định sẽ thổ lộ những gì đang cất giấu trong lòng ra với cậu. Anh chủ động hẹn cậu đến bờ hồ lớn nằm giữa thành phố Ngàn hoa, cá hai ngồi bên hồ. Ánh trăng phản chiếu xuyên qua những hàng cây rọi xuống mắt hộ làm nên một cảnh tượng hết sức lãng mạn và cũng chất chứa đầy cảm xúc.

“Lâm Dương này, tớ có chuyện muốn nói với cậu,” anh ngập ngừng.

Cậu quay sang, nhìn vào mắt anh, không nói gì im lặng chờ đợi.

“Tớ… tớ nghĩ rằng tớ thích cậu,” Anh nói, giọng có hơi run run. “À không, tớ yêu cậu.”

Cậu nhìn anh, đôi mắt không tỏ ra ngạc nhiên hay hoảng hốt. Thay vào đó, cậu lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

“Thật ra tớ cũng vậy, Sở Văn,” Cậu thì thầm. “Nếu mà để nói thì có lẽ tớ đã yêu cậu từ rất lâu rồi.”

Khoảnh khắc đó, hai trái tim họ như hòa làm một. Dĩ nhiên chính bản thân họ cũng biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Thời gian trôi qua, anh và cậu chuyển lên cùng một đại học, cùng một thành phố, cùng thuê một căn hộ nhỏ. Cuộc sống của họ đầy ắp những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc. Họ cùng chia sẻ với nhau từng giây phút, từ những bữa ăn đơn giản, những buổi tối ôm nhau xem phim, đến những lời thì thầm đầy tình cảm trước khi chìm vào giấc ngủ. Tất cả đều không có một chữ yêu nào nhưng đó thật sự là yêu.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ không phải lúc nào cũng có màu hồng đôi lúc còn xen lẫn những màu tối khác. Sự thật thì ở xã hội hiện này, chuyện họ là một cặp đôi đồng tính không được nhiều người chấp nhận. Áp lực đến từ nhiều phía tìm đến họ, từ gia đình đến xã hội khiến họ phải đối mặt với nhiều khó khăn. Đặc biệt là Lâm Dương, nhà cậu vốn là một gia đình có truyền thống suốt mấy đời, đều là người làm ăn bằng tri thức nên khi gia đình cậu biết chuyện, họ đã phản ứng rất gay gắt, thậm chí lời nói còn đến mức cực đoan.

“Con không thể yêu một người cùng giới được. Con bắt buộc phải lấy vợ, sinh con.” Bố cậu giận giữ hét lên trong một lần về thăm nhà. “Con đang bôi tro trát trấu gia đình chúng ta!”

Cậu giấu chuyện này với anh một mình chịu đau đớn, nhưng cậu không thể từ bỏ Sở Văn được, cậu không thể sống mà thiếu đi anh. Do đó cậu một mình quyết định sẽ sống theo con đường mà bản thân mong muốn, dù có phải trả giá thì cậu vẫn không hối hận.

Những ngày tháng sau đó, anh và cậu phải đối mặt với nhiều thử thách nhưng lớn nhất vẫn là thứ thách đến từ gia đình. Áp lực tài chính, sự kỳ thị từ xã hội, sự ngăn cấm từ gia đình và cả những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Dù vậy, sau tất cả họ vẫn luôn bên nhau, nắm chặt tay, đồng hành và cùng vượt qua tất cả.

Nhưng rồi, một ngày mùa đông rất lạnh, cậu bắt đầu có những triệu chứng lạ. Ngày trước cậu vẫn luôn khỏe mạnh, cười đùa vui vẻ nhưng giờ đây lại thường xuyên mệt mỏi, mất ngủ, sốt cao và đôi khi còn bị ngất xỉu. Anh lo lắng đưa cậu đi khám, và kết quả khiến họ rơi vào vực thẳm của sự tuyệt vọng.

“Có một điều tôi cần thông báo với người nhà bệnh nhân.”

“Tôi là người nhà của em ấy. Bác sĩ mau nói cho tôi biết với.”

“Theo bệnh án tôi cầm trên tay thì cậu Lâm Dương hiện đang mắc bệnh ung thư m.á.u giai đoạn cuối,” bác sĩ nói, giọng đầy thương cảm. “Anh ấy không còn nhiều thời gian nữa, hiện tại chỉ có thể ở trong bệnh viện duy trì cuộc sống nhưng cũng không thể hơn 1 tháng được.”

Anh không thể tin vào tai mình. Ngã khuỵu xuống sàn nhà, anh cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Lâm Dương, người con trai mà anh yêu thương nhất, đang dần dần rời xa anh. Những ngày tháng tiếp theo trở nên nặng nề và đau đớn.

Anh lên công ty xin nghỉ việc, quyết định sẽ dành tất cả thời gian còn lại để chăm sóc cho cậu. Sở Văn xin bác sĩ cho phép anh đưa cậu về nhà. Trước khi đưa cậu về nhà, anh rút hết số tiền tiết kiệm mua nhà, mua xe đến hàng xe cũ mua một chiếc xe máy cũ, nhân lúc cậu vẫn còn một chút khỏe mạnh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của cậu. Anh đưa cậu đến nơi ngày đó tỏ tình, cả hai ngồi bên hồ rất lâu, hoài niệm lại những cậu chuyện cũ. Anh đưa điện thoại chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc lúc này vì anh biết nó sẽ là lần cuối cả hai có thể được ở bên nhau thế này.

Sau chuyến đi ngắn hạn ấy, họ quay trở lại ngôi nhà nhỏ, nơi chứa đựng bao kỷ niệm đẹp. anh chăm sóc cậu từng chút một, từ bữa ăn, giấc ngủ, đến những lúc cậu phải rên rĩ đau đớn vì bệnh tật. Anh nhìn cậu khi ấy rất xót xa, cả hai nhốt mình trong căn nhà bốn bức tường, cũng chỉ có thể tận hưởng ánh nắm sớm bên cửa sổ phòng ngủ. Nhìn cậu trong dáng vẻ gầy gò, anh nhịn không được khóc lớn nhưng vẫn phải lén lút để cậu không phải lo lắng.

Thời gian qua đi rất nhanh, anh nhìn dáng vẻ của cậu càng sợ hãi thêm nữa. Chỉ duy nhất mỗi mình cậu dù cơ thể ngày càng yếu đi, nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười, an ủi anh. “Tớ không sợ c.h.ế.t đâu Sở Văn à,” đây là lời cậu nói trong một lần hai người ngồi bên cửa sổ ngắm sao. “Điều tớ sợ nhất là tớ sẽ phải rời xa cậu.”

Anh ôm chặt cậu, nước mắt trào ra. “Tớ sẽ luôn ở bên cậu, dù có chuyện gì xảy ra.”

Những ngày cuối cùng của cậu là những ngày đầy tình yêu và nước mắt. Một buổi sáng, khi mặt trời bắt đầu ló rạng, cậu nắm lấy chặt lấy bàn tay anh, hơi thở yếu ớt.

“Sở Văn, tớ yêu cậu. Dù cho vẫn còn kiếp sau gặp lại cậu trả lời vẫn luôn như vậy.” Cậu nói, giọng thì thầm. “Hãy sống tốt, đừng nhớ gì đến tớ cả. Tớ không muốn cậu lúc nào cũng sống trong đau khổ. Cậu phải hạnh phúc thay cả phần của tớ.”

Anh khi ấy cũng đã tỉnh giấc, đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn cậu gật đầu, nước mắt rơi xuống gò má. “Tớ cũng yêu cậu, Lâm Dương. Tớ hứa sẽ không bao giờ quên cậu.”

Và rồi, cậu nhắm mắt lại, hơi thở cuối cùng cũng tan biến. Anh cảm thấy như trái tim mình bị xé nát, nhưng anh biết rằng tình yêu của họ sẽ mãi mãi sống trong trái tim anh.

Sau khi cậu ra đi được một tuần, anh cảm thấy cuộc sống trở nên trống rỗng. Dù một chút anh không thể tìm thấy niềm vui trong bất kỳ điều gì nữa. Căn hộ nhỏ giờ đây chỉ còn lại một mình anh, cùng với những kỷ niệm đau đớn.

Anh bắt đầu thói quen viết nhật ký, ghi lại những kỷ niệm đẹp về cậu, như một cách để giữ gìn tình yêu của họ. Anh viết về những buổi chiều cùng nhau ngắm hoàng hôn, những lần đi dạo dưới mưa, những cái ôm trong đêm tối và cả lần cuối cùng còn ngồi bên nhau.

Mỗi trang nhật ký là một phần của trái tim anh, nơi mà cậu vẫn sống mãi. Dù biết rằng cậu đã ra đi, nhưng anh cảm thấy cậu vẫn luôn ở bên anh, dõi theo từng bước đi của anh.

Thời gian trôi qua, anh dần dần học cách sống một mình, không giao lưu kết bạn, không yêu một ai. Anh bắt đầu tìm lại niềm vui trong công việc, trong những trang sách, và trong những chuyến đi xa. Nhưng dù đi đâu, làm gì, anh vẫn luôn mang theo hình ảnh của cậu trong tim.

Một buổi tối mùa hè, khi anh đang ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn mặt trời lặn, anh nhớ lại lời hứa với cậu. ” Hãy sống tốt, đừng nhớ gì đến tớ cả. Tớ không muốn cậu lúc nào cũng sống trong đau khổ. Cậu phải hạnh phúc thay cả phần của tớ.”

Minh khẽ mỉm cười, nhìn lên bầu trời đầy sao. “Tớ sẽ sống tốt, Lâm Dương à. Nhưng tớ lại phải thất hứa rồi, trái tim của tớ chỉ có thể nhớ về cậu.”

Gió biển thổi qua, mang theo hương vị của sự tự do và bình yên. Anh đứa mắt nhìn xa xăm cảm thấy như cậu đang ở bên mình, nắm lấy tay anh, cùng anh bước tiếp trên con đường phía trước.

Cuộc sống không dễ dàng, nhưng anh biết rằng bản thân sẽ vượt qua được. Bởi vì trong tim anh, tình yêu của cậu vẫn mãi mãi tồn tại, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Và cậu sẽ sống, không chỉ vì mình, mà còn vì Lâm Dương, vì tình yêu đã mang lại cho anh sức mạnh và niềm tin vào cuộc sống.

Anh khép lại quyển nhật ký, nước mắt chảy dài trên má. Anh đứng dậy, bước ra ngoài ban công, hít thở không khí trong lành sau cơn mưa trút nước. Anh cũng không biết bản thân đã trong trạng thái đó bao lâu rồi nữa. Chỉ biết là không khí của sớm mai đã tới, ánh mặt trời bắt đầu lên, chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn.

Anh biết rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, dù có một mình cũng phải mạnh mẽ bước tiếp. Bởi vì, như cậu đã nói, ” Hãy sống tốt, cậu phải hạnh phúc thay cả phần của tớ.”

Anh nhất định sẽ không bao giờ quên điều đó. Anh sẽ sống, có lẽ là sẽ yêu, và luôn luôn nhớ về cậu, như một phần không thể thiếu của cuộc đời mình.

Trong lòng anh, tình yêu của họ vẫn mãi mãi tồn tại, bất chấp mọi khó khăn và thử thách. Và anh biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Lâm Dương sẽ luôn ở bên anh, như một ngôi sao sáng trên bầu trời, dẫn lối cho anh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.