BLSTORY ONESHOT

7. Hẹn Nhau Ở Kiếp Sau (3)


Cũng nhờ chiến thắng cấp trường mà anh đã vui vẻ đồng ý bắt đầu mối quan hệ tình cảm với câu, thật ra chuyện thể này cũng là một sớm một chiều chỉ là không nghĩ nó lại như thế mà thôi, dù sao cậu cũng đã có anh rồi những điều bên ngoài không thích hợp quan tâm cho lắm. Trung tâm thể thao ngày trước tràn ngập tiếng vui đùa suốt mấy tầng lầu giờ cũng chỉ còn mỗi tầng của anh là vui, còn những tầng khác có vẻ đang tập trung luyện tập cho kỳ thi cấp quận sắp tới, cường độ của họ đến cả cậu đi ngang qua nghe rõ mồn một. Có đôi lần cậu lén nhìn xem họ tập cái gì nhưng đa phần đầu là luyện tập ném bóng, kèm theo đó là trên tivi có chiếu đoạn phim khi cậu ném bóng.

Hôm nay cậu cùng Tiết Giang được cứ xuống lấy đồ ăn. Trên đường trở lên, Ngụy Diệp từ đâu đi tới kéo cậu đến cửa phòng tập ở tầng 2, đứng bên ngoài nhìn vào trong, cậu không nghĩ là mọi người ở đây đều lấy cậu làm gương thì phải nhưng chuyện này tốt nhất vẫn phải nói với anh để biết cách xử lý. Cả ba lúc vào quang minh chính đại, lúc về cứ phải lén la lén lút vì sợ người ta đánh giá cậu học lỏm bài luyện tập của người khác. Đem phần thức ăn nóng hổi phát cho từng người, phần ăn xót lại cậu để vào túi giữ nhiệt để tí đưa cho anh, dù sao bữa này cũng là anh tặng mọi người dưỡng sức mà.

“Mọi người ăn xong chúng ta có 20 phút nghỉ ngơi nha.”

“OK.” Mọi người đồng thanh nói.

Dùng bữa xong, mọi người có thời gian nghỉ ngơi nên tách nhau ra. Thay vì chợp mắt một chút cậu lại muốn chạy xuống tầng dưới xem mọi người luyện tập cái gì. Xem có giống với đội mình đang tập hay không để anh thay đổi. Đứng bên ngoài cùng Tiết Giang, cậuạuaf bạn mình thấy đội này có các bài tập luyện y hệt với đội mình. Tiết Giang lấy điện thoại ra thay cậu quay lại, còn cậu đi xem thử mấy tẩng khác xem như nào. Ngoài đội ở tầng 2 và 5 ra thì không thấy đội nào giống nữa hết, sở dĩ phải kiểm soát việc này là vì đây là dạng bài do anh tự mình phát triển không xuất hiện ở trên mạng hay ở bất cứ đâu.

Cậu gọi điện riêng cho anh, “Khi nãy em với Tiết Giang theo lời anh đi kiểm tra mấy phòng tập khác rồi, em thấy ở tầng 2 và 5 đều sử dụng các bài tập của anh.”

“Không sao đâu.” Anh bình thản nói. “Dù sao thì sắp tới anh cũng sẽ cho tụi em bài tập khác nên cứ để họ theo cái cũ đi vả lại những bài như thể này cần phải phối hợp tinh thần đồng đội cực cao.”

“Nhưng mà mấy hôm nay em thấy mọi người cứ xem lại mấy video ở cuộc thi cấp trường ấy, chủ yếu là mấy clip em ném bóng.”

“Cái gì cơ.” Anh nói với vẻ ngạc nhiên sau đấy lại bình thạn, “Chắc cũng không có gì đâu, mà trong thời gian luyện tập này em để Phong Mạn thay vào vị trí của Tiết Giang đi.”

“Tại sao? Em thấy Tiết Giang vẫn làm tốt mà.”

“Rồi em sẽ hiểu.” Anh cười nói, “Một lát nữa anh sẽ lên, em cho mọi người nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ.”

Một tuần trôi qua,…

Trong đoạn thời gian này, cậu theo lời của anh để Phong Mạn thay vào vị trí của Tiết Giang có điều việc luyện tập giống như đi vào ngõ cụt vậy, nếu Phong Mạn là batter thì mấy phát bóng của cậu Phong Mạn đều đánh được hết còn bây giờ là pitcher thì những quả bóng đó đều đáng sợ vô cùng. Cậu ném ra quả nào Phong Mạn trực tiếp né tất, đỉnh điểm là cậu ném ra gần 50 quả mà Phong Mạn đến 1 quả chụp cũng không được. Cậu thở dài nói: “Phong Mạn, em có thể đừng né bóng của anh được không?”

“Làm lại lần nữa.” Cậu cầm bóng tiếp tục ném về phía Phong Mạn.

“Em bắt bóng đi chứ, đừng có né mãi như thế.”

Lúc này không biết Tiết Giang, Ngụy Diệp từ ở đâu chạy tới. Tiết Giang lớn giọng gọi tên cậu, ngừng hành động lại một chút cậu quay đầu nhìn về phía Tiết Giang. “Sao cậu không nghỉ ngơi đi mà ra đây làm gì?”

“Mình với Ngụy Diệp ra đây ngăn cản cậu chứ làm sao.” Tiết Giang bất mãn nói.

“Cái gì mà ngăn cản mình chứ.” Cậu nhíu mày.

Ngụy Diệp im lặng lúc lâu mới lên tiếng, “Bóng của cậu ném nhanh lắm, tụi mình thì đỡ cứ người thường hay mới chơi mà thấy khác gì bảo cậu ức h.i.ế.p người khác.”

Cậu nghe như vậy có chút bất mãn, bĩu môi nói: “Ý cậu là như nào? Mình không thích ai chỉ dẫn mình phải làm gì.”

Tiết Giang sợ ngọn lửa cãi nhau ấp đến, vội lên tiếng: “Ý của Ngụy Diệp không phải như vậy, chỉ là tụi mình thấy cậu cứ ép em ấy như vậy không ổn cho lắm. Nóng vội không tốt chút nào đâu.”

“Mình thật sự không thể hiểu được.” Cậu thảy bóng trở lại rổ lớn, khó chịu nói: “Bạch Phong để cậu bắt bóng thì có vấn đề quái gì chứ cứ nằng nằng để Phong Mạn bắt bóng thì mới giải quyết đường bóng của mình chứ.”

“Trần Than.” Ngụy Diệp lên tiếng, “Cho dù cậu có mong muốn Tiết Giang thế nào đi nữa thì cũng đâu vì chuyện đó mà ăn h.i.ế.p Phong Mạn chứ.”

Phong Mạn đứng ngay khung thành bóng đá, gãi đầu nói: “Thật ra anh cũng đừng trách anh Trần Thanh ạ, anh ấy dạy em nhiều thứ lắm, mấy cái ám hiệu của anh ấy em đầu nhớ hết trơn rồi.”

Cụm từ này có hơi nhạy cảm nên khi nghe thấy chưa cần biết đúng sai, Tiết Giang đã lên tiếng: “Cái gì, cậu dạy ám hiệu của chúng ta cho Phong Mạn sao?”

“Cái gì?” Cậu nhăn mặt nhìn sang Phong Mạn nói: “Anh dạy cho em ám hiệu khi nào chứ?”

Thấy cậu hiểu sai ý mình, Phong Mạn vội thanh minh: “Thật ra không phải loại ám hiệu đó ạ.”

“Thì là cái gì chứ?”

Phong Mạn không trả lời câu hỏi của anh, Tiết Giang có hơi ngờ, thì thầm vào tai anh: “Cậu ném cho Phong Mạn 3 loại bóng đi, đúng 2/3 là được.”

Thì thầm vào tai cậu xong, Tiết Giang nhìn về phía Phong Mạn, “Khi mà Trần Thanh ném bóng em thử nói xem nó là loại gì nhé, đúng 2/3 là được rồi.”

Phong Mạn đứng dậy, bình tĩnh nói: “Em có thể.”

Tiết Giang ném quả bóng trong tay về phía của Phong Mạn, “Vậy em thử xem.”

Tư thế đầu tiên, bóng vừa ra khỏi tay cậu, Phong Mạn nói: “Bóng thẳng.”

Tư thế thứ hai, Phong Mạn nhích sang một bên, “Bóng xiên.”

Tư thế thứ ba, bóng chưa kịp tuột khỏi tay, Phong Mạn đã nói: “Bóng lượn.”

“3/3.”

Ngụy Diệp tròn mặt ngạc nhiên trước kết quả của Phong Mạn, đúng 3/3. Trong lúc Phong Mạn đoán chỉnh bản thân Ngụy Diệp cũng đoán theo nhưng cũng chỉ được 2/3 vì bóng cong và bóng lượn kỹ thuật cầm bóng gần như là giống nhau, khác một chút ở cách ném thôi. Bóng lượn – Slider khi ném pitcher xoay cổ tay ít hơn so với bóng cong – Curveball nhưng vẫn đủ để tạo ra một độ xoáy ngang, khiến bóng lệch ngang, nếu không phải người tập bóng chày từ lâu sẽ khó nhận ra hai loại này tuy nhiên khi Pitcher ném ra bóng lượn mục tiêu lớn nhất chính là tạo ra độ lệch để làm khó Batter. 

Tiết Giang vui mừng nói: “Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn em đã đoán được hết, em hay thật.”

Phong Mạn gãi đầu nói: “Thật ra là do anh Trần Thanh cho em biết đó.”

Cậu chỉ ngón tay vào mặt mình, “Anh đâu có nói cho em đáp án đâu?”

Tiết Giang vui vẻ gọi Phong Mạn, “Em sang đây ví dụ cho anh xem Trần Thanh cho em biết như nào.”

Phong Mạn chạy lại, vui vẻ làm theo ý của Tiết Giang, “Đây là khi anh ấy ném bóng xiên ạ sẽ đẩy phải trái phải rồi ném, còn khi anh Trần Thanh ném ra bóng lượn vai anh ấy sẽ nhếch một bên vai phải lên cổ sẽ hơi xoay nhẹ ạ.”

“Hóa ra là như vậy.” Tiết Giang gật gù, “Khi ném bóng xiên sẽ sử dụng lực nhiều hơn bóng thẳng, bóng lượn chịu lực ở cổ tay nên phải nhếch vai xoay nhẹ cổ tạo thế.”

Cả ba người im lặng nghe Tiết Giang giảng giải, “Nếu như nắm được những động tác như thế này thì Batter bên đội bạn sẽ dựa vào đó mà đoán ra loại bóng sắp tới.”

Ngụy Diệp được khai sáng kiến thức mới bèn nói thêm vào, “Hóa ra mấy cái động tác này đã bán đứng cậu, trước giờ cậu không nghĩ đến đúng không.”

“Nhưng dù sao cũng nhờ anh Bạch Phong phát hiện ra nên mới cẩn thẩn nhắc nhở cậu như vậy.”

Thời gian cứ thể trôi qua, anh cũng sớm quen với sự có mặt của cậu nên những chuyện gọi là riêng tư, tâm sự cậu đều nghe đủ hết nhờ vậy mà cậu biết được anh có một cuộc sống khá lạ đơn giản. Mô côi mẹ từ nhỏ, anh lớn lên với ông bà nội. Từ bé anh đã có một niềm đam mê mạnh mẽ với thể thao năng khiếu cho đến khi vào đại học anh vẫn chọn học song song sư phạm với thể thao năng khiếu, tuy nhiên đến khi anh học năm thứ tư ông bà lần lượt qua đời. Không có gia đình bên cạnh, anh một mình tự lực gánh sinh, làm rất nhiều nghề để kiếm cơm sống qua ngày. Anh lấy tình yêu đối với thể thao làm động lực sống.

Nghe anh kể rất nhiều về tình hình nhà anh, chỉ duy nhất về cha là anh không nhắc đến. Thật ra cậu cảm thấy bản thân rất trái ngược với anh, từ khi sinh ra cậu đã là đứa trẻ ngậm trong mình thìa vàng, giàu có và danh tiếng không phải thiếu. Bố làm giám đốc công ty lớn dưới đó còn có rất nhiều công ty con xứng danh trên thị trường, còn mẹ là cựu diễn viên nổi tiếng trong làng điện ảnh giờ đang làm giám đốc công ty giải trí dưới trướng công ty bố. Tuy nhiên, càng giàu có sung túc thì cậu lại cảm thấy thiếu thôn tình cảm gia đình vì bố mẹ luôn bận rộn với công việc của họ và thử duy nhất họ dành sự quan tâm đến chính là danh tiếng – tiền bạc. Bởi vì lẽ đó mà ngày còn nhỏ, bóng chày là niềm đanh mê duy nhất, nguồn sống và là nơi khiến cậu tìm được niềm vui – sự giải thoát khỏi cuộc sống xa hoa lạnh lẽo.

Lúc anh được trường mời về dạy, cậu không cảm thấy ấn tượng gì vì chỉ xem anh là một người thầy bình thường cho đến khi anh mang đến tiền lẹ đầu tiên về môn thể dục trong trường và có lẽ từ lúc đó cậu đã cảm thấy anh rất đặc biệt. Nhiều ngày đầu anh chỉ để mọi người trong trường chạy bền nên mới không có cơ hội tiếp xúc nhưng lần đầu tiếp xúc là nhờ quả bóng khi ấy anh bắt được. Nó chính là tiền đề cho những buổi luyện tập mỗi ngày và trong những buổi luyện tập ấy khiến cậu bị cuốn hút bởi tài năng, sự nhiệt tình và tận tâm của anh.

Mỗi lần gặp nhau sau giờ tập, anh luôn trông thấy sự cô đơn trong mắt cậu – đây chỉnh là cảm giác mà anh đã trải qua kể từ lúc ông bà anh mất đến giờ. Cả hai gặp nhau vì có cùng niềm đam mê, sau này chọn ở cạnh nhau cũng vì đam mê đó. Tuy nhiên, từ lúc bắt đầu anh cũng định sẵn tương lai không có kết quả nên anh dặn dò cậu đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đây để tránh sau này cả hai vẫn còn có đường lui.

Nhưng lời nói và trái tim nó khác nhau nhiều lắm, trải qua các cuộc thi lớn nhỏ cùng nhau mọi người trong đội đều trở nên thân thiệt hơn trước, kể cả anh và cậu. Ngoài giờ luyện tập chung thì cả hai vẫn dành ra thêm một khoảng thời gian nữa cho nhau, thay vì đi hẹn hò như đôi trẻ họ chọn việc thi đấu bóng chày làm điểm chung, sau đấy lại ngồi ngắm trăng sáng trên tầng thượng cùng nhau chia sẻ về cuộc sống. Ở bên anh, cậu cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương – những điều mà từ trước tới giờ ở gia đình hay tình yêu cậu không bao giờ cảm nhận được.

Vào một đêm trăng thanh gió mát, sau một buổi luyện tập mệt đến bở hơi tai, ngồi cạnh anh trên ghế khán đài chính. Cậu nói: “Bạch Phong, em nghĩ rằng tình cảm của em dành cho anh là thật, em thật sự không còn đường lui nữa rồi.”

Nghe cậu nói như vậy, anh có hơi khựng lại, có diều chính bản thân mình anh cũng không thể phủ nhận rằng anh cũng có tình cảm với cậu, anh sớm biết bản thân không còn đường lui nhưng can đảm để nói ra anh lại chẳng thể so với cậu. Im lặng lúc lâu, anh nói:

“Anh hiểu mà, thật ra anh cũng có tình cảm với em nhưng em biết mà chúng ta là người của hai thế giới nên anh vẫn mong rằng chúng mình vẫn nên cho nhau đường lui để sau này còn có thể ngẩng đầu. Em biết rằng gia đình em sẽ không chấp nhận chúng ta mà.”

Bầu không khí lại rơi vào im lặng, cậu biết dù tình yêu có đẹp cỡ nào đi nữa thì họ vẫn gặp phải những rào cản, thời gian cũng chính là quả b.o.m nổ chậm giữa họ. Họ chọn cách yêu nhau trong thầm lặng vì mối quan hệ này họ giữ gìn như là một thứ bí mật quý giá. Họ ôm nhau chẳng ai nói ai câu nào bởi họ biết thời gian bên cạnh nhau là quý giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.