01
Bác sĩ đau buồn thông báo với chúng tôi rằng bố đã không may qua đời trong một tai nạn xe, dù được cứu chữa nhưng không qua khỏi, não đã chết.
Khi nghe tin, mẹ gục xuống đất, ban đầu là khóc thút thít trong im lặng, sau đó bật khóc thành tiếng.
Còn tôi, vì những ký ức chợt ùa về trong đầu, bình tĩnh đến mức làm người sợ hãi.
Bố rõ ràng chưa chết, nhưng bác sĩ lại nói ông ta đã mất.
Chỉ có thể là bác sĩ này đã bị mua chuộc.
Bác sĩ họ Trịnh, mà bạch nguyệt quang của bố tôi cũng họ Trịnh.
“Người nhà chuẩn bị hậu sự đi.” Bác sĩ Trịnh nói rất buồn bã: “Thi thể tạm thời được giữ ở nhà xác của bệnh viện, người nhà có thể đi làm thủ tục.”
Ban đầu tôi còn băn khoăn, không biết bố đã làm sao để thoát thân, hóa ra chính là lúc thi thể được đưa vào nhà xác.
“Không cần làm thủ tục nữa, thi thể của bố tôi sẽ được hiến tặng cho bệnh viện, cả nội tạng cũng hiến luôn, ồ đúng rồi, giác mạc cần phải lấy ngay khi thi thể còn tươi đúng không? Nhanh chóng lấy nó rồi tặng cho người cần.”
Bác sĩ choáng váng, gần như há hốc mồm nhìn tôi, mãi một lúc sau mới nói thành lời.
Mẹ cũng bị sốc, bà nước mắt lưng tròng trách móc tôi: “Kha Hạ Nhiên! Con điên rồi sao? Sao con có thể lạnh lùng nói những câu như thế này?! Ông ấy vừa mới mất, con không chỉ không buồn mà còn muốn hiến thi thể của ông ấy! Bố con cả đời là người đàng hoàng, sẽ không đồng ý để thi thể của mình bị đối xử như vậy!”
Bác sĩ Trịnh cũng vội vàng nói: “Đúng, đúng, đúng, tôi quen biết ông Kha Minh, ông ấy là giáo sư đại học, chắc chắn sẽ không muốn thi thể của mình bị đưa ra triển lãm.”
“Nội tạng đều được hiến rồi, làm gì có triển lãm thi thể, chẳng phải sau đó cũng đưa đi hỏa táng sao? Dù sao cũng sẽ hỏa táng, tốt hơn là làm một việc có ích cho xã hội. Là con gái của bố, tôi hiểu bố, tôi tin rằng ông ấy sẽ đồng ý với việc sau khi chết cũng có thể đóng góp cho xã hội.”
“Mẹ à, cả đời bố dạy học và giáo dục, cống hiến rất nhiều cho xã hội này, quyết định của chúng ta, ông ấy chắc chắn sẽ vui mừng, điều này có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc chỉ hỏa táng.”
“Hơn nữa con nghĩ rằng bố chưa chết.”
Tôi vừa nói xong, liền thấy trong ánh mắt của bác sĩ Trịnh lóe lên vẻ hoang mang, thậm chí trán ông ta còn đổ mồ hôi lạnh.
“Người nhà, cô đang nghi ngờ bệnh viện của chúng tôi sao?! Bố cô chết hay không, chẳng lẽ tôi có thể lừa cô được ư?! Nếu không tin, cô tự đi mà xem!”
Xem kìa, ông ta lo lắng rồi.
Nhìn dáng vẻ của ông ta, tôi bình tĩnh đáp lại: “Bác sĩ Trịnh, ý tôi là nếu toàn bộ nội tạng của ông ấy được hiến tặng, thì cuộc sống của ông ấy sẽ được tiếp tục, đặc biệt là nếu giác mạc được tặng cho người cần, ánh sáng của ông ấy sẽ tiếp tục tồn tại, họ có thể thay bố tôi nhìn thấy vẻ đẹp phồn hoa của đất nước.”
Mẹ cảm động: “Nhiên Nhiên, con nói đúng, hiến! Phải hiến!! Nội tạng của ông ấy còn trên đời, có nghĩa là ông ấy vẫn sống, Nhiên Nhiên, con nghĩ đúng lắm… ”
Vừa nói, mẹ lại khóc.
Tôi buồn bã nhìn bác sĩ Trịnh nói: “Làm ơn liên hệ với ngân hàng giác mạc, yêu cầu nhân viên đến lấy giác mạc ngay tại chỗ, tôi biết giác mạc càng tươi mới thì càng tốt. Mặc dù tôi rất đau khổ, nhưng nếu có thể giúp được nhiều người hơn, linh hồn của bố tôi trên trời cũng sẽ rất vui.”
Mẹ khóc to hơn, nắm chặt tay tôi, gần như dồn hết sức lực dựa vào tôi.
“Nhiên Nhiên, con đã trưởng thành rồi, bố con ở trên trời nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Tôi cố gắng rơi vài giọt nước mắt, dựa vào mẹ, ôm đầu khóc lớn.
Tôi muốn xem chuyện bố giả chết sẽ tiếp diễn ra sao.
02
Khi nghe tin có giác mạc được hiến tặng, các nhân viên ngân hàng giác mạc đã đến rất nhanh.
Lãnh đạo ngân hàng giác mạc bắt tay chúng tôi, bày tỏ sự đau buồn, lòng biết ơn và ngưỡng mộ sâu sắc.
Tôi nhanh chóng ký tên, chỉ có một yêu cầu lấy giác mạc càng nhanh càng tốt.
Nhìn thấy bác sĩ Trịnh lo lắng đi đi lại lại, liên tục nhắn tin qua điện thoại, khóe môi tôi gần như không thể giấu nổi nụ cười.
Tôi không thể kiềm chế được, che mặt cười khúc khích.
Nhân viên ngân hàng giác mạc nhìn thấy tôi như vậy, càng thêm thương xót và an ủi tôi, bảo tôi hãy nén bi thương.
Mẹ đã khóc đến mức khàn giọng, không còn sức lực, ngồi tựa vào ghế, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Buổi sáng bà còn chào tạm biệt bố trước khi ông ta ra khỏi nhà, buổi tối lại được báo tin rằng ông ta đã mất.
Làm sao bà có thể chịu đựng nổi?
Bà còn nấu món sườn kho và gà kho khoai tây mà bố thích ăn nhất, những nguyên liệu này mẹ đã dậy sớm đi chợ lựa chọn.
Thậm chí các bà bán hàng ở chợ cũng biết.
“Giáo sư Kha nhà cô lại muốn ăn món sườn cô nấu rồi hả!”
Mẹ cười tươi, chọn từng miếng sườn, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc: “Đúng vậy, chồng tôi chỉ thích ăn món sườn tôi nấu thôi, món của người khác ông ấy không ăn.”
Trong mắt mẹ đầy tình yêu dành cho bố.
Nhưng bố lại cùng bạch nguyệt quang của ông ta lên kế hoạch tỉ mỉ để lừa mẹ đau đớn đến tận cùng.
Nhìn các nhân viên ngân hàng giác mạc chuẩn bị lấy giác mạc của bố, bác sĩ Trịnh lại ngăn cản họ.
“Bác sĩ Trịnh, làm ơn đừng cản trở, đừng làm trì hoãn việc lấy giác mạc của bố tôi.”
Tôi đã sớm nhận ra ông ta có biểu hiện không đúng, quả nhiên ông ta đã cản chúng tôi.
Trên mặt của bác sĩ Trịnh đầy vẻ hoảng loạn, ấp úng mãi không nói nên lời.
Sau đó là một giọng nói già nua vang lên.
“Chúng tôi không đồng ý hiến tặng nội tạng!”
Là ông nội và bà nội của tôi đến.
Bên cạnh họ là một người phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, để tóc dài, trán cắt mái bằng, mặc một chiếc váy màu hồng.
Đó là bạch nguyệt quang của bố tôi, Trịnh Liên Phượng.
“Chị dâu, chuyện lớn như vậy sao có thể để một người phụ nữ quyết định được?! Anh Kha là người đàng hoàng như vậy sẽ không bao giờ đồng ý hiến nội tạng, lúc còn sống anh ấy đã nói sau khi chết muốn ra đi trọn vẹn, chị làm thế này là muốn anh ấy chết không nhắm mắt sao?!”
Trịnh Liên Phượng thẳng thừng mắng mẹ tôi một trận.
“Nếu không phải anh trai tôi làm việc ở bệnh viện, tôi còn không biết chuyện này! Quyết định của các người thật quá vội vàng! Chuyện này phải thông báo cho hai ông bà mới đúng!”
Ông nội tôi giận dữ xông lên tát mẹ một cái.
“Đồ đàn bà xấu xa! Con trai tôi chết rồi mà cô cũng không để cho nó được yên! Cô rốt cuộc có ý đồ gì?! Mau đem nó đi hỏa táng, để cho con tôi được an nghỉ!”
“Cô thật độc ác, sao có thể đối xử tàn nhẫn với chồng mình như vậy?! Nó là chồng của cô mà, sao cô có thể nhẫn tâm móc tim gan, lấy đôi mắt của nó chứ?!”
Bà nội tôi cũng bước tới, cầm gậy đánh mẹ.
Bị cả đám người trách móc, mẹ cảm thấy quyết định của mình quá vội vã.
Bà đã khóc đến cạn sức, lúc này lại quỵ xuống đất mà nức nở.
Miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “xin lỗi, xin lỗi”.
Trong lòng tôi đầy lửa giận, nhưng tôi phải nhịn.
Rất nhanh, bên ngoài xuất hiện một đám đông.
Đó là các phóng viên mà tôi đã báo trước.
“Buổi lễ hiến tặng của giáo sư Kha đã bắt đầu chưa? Các vị là thân nhân của giáo sư Kha phải không?!”
“Gia đình các vị thật sự quá vĩ đại! Nghe nói giáo sư Kha suốt đời dạy học, yêu thương vợ con, là một người chồng mẫu mực, một người cha tốt!”
“Giờ giáo sư Kha đã tiếc thương qua đời, gia đình tự nguyện hiến tặng nội tạng, chỉ riêng đôi giác mạc đã có thể cứu sống nhiều người! Quá vĩ đại, gia đình các vị thật vĩ đại!”
“……”
Ông bà nội và Trịnh Liên Phượng đều ngơ ngác.
Tôi lên tiếng: “Phóng viên là cháu mời đến, một khoảnh khắc vĩ đại thế này đáng được ghi nhớ, ông bà nội, đừng trách mẹ cháu, là cháu đã thuyết phục mẹ ký giấy hiến tặng.”
“Bác sĩ từ ngân hàng giác mạc cũng đồng ý để buổi hiến tặng này được phát sóng trực tiếp, đây là khoảnh khắc lịch sử của bố cháu, hơn nữa bố cháu khi còn sống, không hề nói như dì Trịnh đã bảo rằng ông muốn ra đi trọn vẹn, ông đã nói rằng ông sẵn lòng hiến tặng nội tạng sau khi mất.”
Tôi nói dối một cách thản nhiên.
“Người đã khuất cần được tôn trọng, xin hãy tôn trọng di nguyện của bố cháu, cháu là con gái ruột của ông ấy, cháu hiểu bố hơn ai hết, và cháu cũng đau lòng hơn ai hết.”
Vừa nói, nước mắt tôi rơi lã chã.
Chiếc gậy mà bà nội định dùng để đánh mẹ tôi cũng ngại không dám hạ xuống nữa.
Bà ta há miệng, rồi lại nhìn qua Trịnh Liên Phượng.
Trịnh Liên Phượng cũng mở miệng, nhưng không nói được gì.
Con gái ruột đã nói như vậy, một người ngoài như bà ta còn có tư cách gì để lên tiếng?
Tôi đã ra hiệu cho các phóng viên vào để phát sóng trực tiếp.
Tôi cúi đầu chào bác sĩ từ ngân hàng giác mạc: “Xin làm phiền bác sĩ!”
Bác sĩ vội vàng cúi chào lại: “Không, không, người nhà dù còn trẻ nhưng đã có lòng hy sinh lớn lao, cảm ơn cháu đã mang lại hy vọng cho nhiều gia đình khác!”