Mẹ tôi yêu cầu tôi chia số tiền lương 5.000 tệ của mình thành ba phần.
Ba chị em chúng tôi mỗi người lấy 1500 tệ, còn lại 500 tệ, mẹ sẽ giữ hộ cho tôi.
Bởi vì gia đình tôi coi trọng nhất là sự công bằng.
Em gái ốm yếu không thể đi du xuân, bố bảo tôi và em trai phải nghỉ học ở nhà với em ấy.
Em trai muốn cưới vợ nhưng không có tiền mua nhà, mẹ bảo tôi và em gái mỗi người phải đưa cho em trai 200.000 tệ.
Sau đó, thận của em gái xảy ra vấn đề, bố mẹ tôi muốn công bằng nên đã đến chặn trước cửa công ty, ép tôi phải hiến một quả thận cho em gái.
Tôi nổi khùng lên nhắn tin gọi điện cho các bác các chú:
"Nào, đến đây! Đến đây mà công bằng!"
"Anh chị em của các người sống không tốt mà các người lại ăn sung mặc sướng! Ra đây mà công bằng!"
"Nhân dân cả nước là một gia đình, các người không thể chỉ công bằng với mỗi họ hàng nhà mình được! Phải công bằng với nhân dân cả nước nữa!"