Bố Tôi Rất Có Tiền

Chương 1


Vì theo đuổi Giang Bạch, tôi – một cô tiểu thư có tiền tiêu vặt hàng tháng lên đến vài chục ngàn, đã giả nghèo suốt ba năm trời. 

Chỉ để được ăn ké, uống ké của anh ấy.

Nhưng bây giờ, ánh trăng sáng của anh ấy đột nhiên trở về, còn chế giễu tôi là một kẻ nghèo kiết xác.

Được thôi! Được thôi! So tiền đúng không?

Tôi không giả vờ nữa.

Tôi đã theo đuổi Giang Bạch suốt ba năm, mới khiến anh ấy đồng ý ở bên tôi.

Mọi người đều nói tôi đã làm phiền đến mức anh ấy phải đồng ý.

Nhưng tôi nghĩ Giang Bạch chắc chắn đã phát hiện ra điểm sáng của tôi!

Tôi thông minh, dễ thương, xinh đẹp như vậy, làm sao Giang Bạch có thể cảm thấy phiền được chứ.

Vì vậy, tôi đã hỏi Giang Bạch tại sao anh thích tôi.

Anh ấy bị tôi hỏi đến mức không biết trả lời thế nào, đặt bút xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bị ý chí kiên cường dù nghèo khó của em làm cảm động.”

Lúc đó tôi nghe mà ngơ ngác, người khác có thể nói dối, nhưng nhìn biểu cảm của Giang Bạch, tôi biết đó là sự thật.

Anh là người, từ trước đến giờ không bao giờ nói dối tôi.

Chuyện này đúng là khó xử.

Hóa ra trong mắt Giang Bạch, tôi luôn là một cô gái nghèo kiên cường và lạc quan.

Tất cả là tại tôi, ba năm nay tôi ăn ké, giả nghèo, làm cho bản thân quá đáng thương.

Tôi nhìn trong WeChat, bố đã chuyển cho tôi mười vạn tiền sinh hoạt phí.

Đại gia: [Con gái, mẹ con nói, từ hôm nay con được giải cấm rồi, khôi phục tiền tiêu vặt!]

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ cầm số tiền này, dẫn mọi người đi quẩy ba ngày ba đêm.

Nhưng bây giờ, tôi không dám nữa.

Chỉ đành lặng lẽ nhấn hoàn tiền, nhanh chóng xóa luôn lịch sử chuyển khoản trên WeChat.

Giang Bạch thấy tôi không nói gì, thở dài rồi nhẹ nhàng nói: “Làm xong hai trang bài tập này, anh sẽ dẫn em đi ăn lẩu cay.”

Từ năm ba đại học, Giang Bạch cả ngày ở thư viện, cũng ép tôi cùng ôn thi cao học với anh ấy.

Nhưng tôi thì sao, học được ba ngày rồi lại nghỉ hai ngày. Hễ đọc sách là buồn ngủ, Giang Bạch nhìn tôi đầy bất lực.

Tôi quay sang anh, nói nhỏ: “Em không muốn ăn lẩu cay, em muốn ăn anh.”

Tai của Giang Bạch từ từ đỏ lên, anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Giang Bạch có vẻ ngoài lạnh lùng, trông như một đóa hoa cao quý khó hái.

Nhưng thật ra, khi tiếp cận, mới thấy anh ấy rất dễ xấu hổ.

Tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong còn lạnh lùng hơn, để làm Giang Bạch ấm lên thật không dễ dàng.

Nhớ lại ba năm theo đuổi ấy, ai cũng phải thốt lên rằng, nếu tôi cũng có chí học hành như vậy, có khi đã đỗ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi.

Mọi người đều nghĩ tôi theo đuổi Giang Bạch vì ngoại hình, nhưng thật ra tôi đã có kế hoạch từ lâu.

Vì Giang Bạch là học sinh nghèo được bố tôi tài trợ, tên của anh ấy đã gắn liền với cả thời trung học của tôi.

Năm lớp 9 tôi béo như một con heo con, mặt đầy mụn do tuổi dậy thì.

Mẹ tôi quyết tâm bắt tôi giảm cân, không cho tôi ăn nhiều.

Tôi lén trốn vào văn phòng của bố để trộm đùi gà, đúng lúc đó Giang Bạch xuất hiện.

Anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, đã học lớp 10. Mặc áo thun trắng và quần jeans bạc màu.

Khi Giang Bạch bước vào, cả người anh toát ra sự lạnh lùng, dường như muốn làm đông cả không khí xung quanh.

Tôi đã biết anh từ trước, vì bố tôi đã tài trợ cho Giang Bạch ba năm rồi.

Mẹ Giang Bạch mắc bệnh nặng khi anh tám tuổi, chuyện đó khiến gia đình họ kiệt quệ.

Từ nhỏ, anh ấy đã được khen ngợi trên báo địa phương, còn nhỏ mà đã ở bệnh viện chăm mẹ, nấu ăn và giặt đồ cho bà.

Bố anh ấy là một kẻ nghiện cờ bạc, suốt ngày đánh đập anh, phải đến khi hàng xóm làm ầm lên với ủy ban khu phố, bố anh mới kiềm chế đôi chút.

Sau đó mẹ Giang Bạch qua đời, còn bố anh ấy cũng không biết đi đâu. Chỉ còn lại bà nội, hai bà cháu nương tựa vào nhau. 

Bố tôi quen biết bà nội anh ấy, nên mới tài trợ cho Giang Bạch tiếp tục đi học. Mỗi năm, anh đều đứng nhất toàn trường, đều gửi bảng điểm cho bố tôi.

Mỗi lần nhắc đến Giang Bạch, bố tôi đều khen anh hết lời, rất xuất sắc, tiện thể chê bai tôi vài câu, nhưng tôi nghe tai này truyền tai nọ, mà giống lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, chẳng hề bận tâm.

Cho đến khi gặp anh ấy ngoài đời, trái tim không kìm được mà rung động…

Đẹp trai!

Bà nội Giang Bạch bị bệnh, anh ấy đến tìm bố tôi mượn tiền.

Biết tin này, tối hôm đó tôi mang trái cây đến bệnh viện, chuẩn bị tấn công.

Nhưng khi đến nơi, tôi thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt đang gục đầu vào n.g.ự.c Giang Bạch khóc nức nở.

“Được rồi, được rồi, tiền đã mượn được rồi, bà sẽ không sao đâu.” Giang Bạch ôm vai cô ấy, an ủi. 

“Đừng khóc nữa, em đến đây muộn thế này, chú dì sẽ lo lắng đấy. Đúng lúc anh cũng sắp xuất viện, chúng ta cùng về nhé.”

Giang Bạch đứng trong ánh sáng mờ, cúi xuống lau nước mắt cho cô gái ấy.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm giỏ trái cây, nhìn đôi tay mũm mĩm của mình, cuối cùng không dám bước tới.

Từ đó trở đi, tôi như một tên trộm, lén lút quan sát cuộc sống của Giang Bạch.

Nhìn anh ấy giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, nhìn anh lại đứng nhất khối, nhận danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố.

Lại nhìn anh ấy đèo Tô Tuyết về nhà, nhìn anh cùng Tô Tuyết đứng trên bục diễn thuyết, nhìn anh giúp Tô Tuyết đeo ba lô.

Tôi mời hết gia sư này đến gia sư khác, điên cuồng học bù, không còn ra ngoài chơi nữa.

Tôi cố gắng giảm cân, trốn trong phòng vừa nhai lá rau sống vừa khóc, mặc cho bố tôi nói thế nào cũng không chịu ăn thịt.

Tôi đã mất ba năm trời, mới đến được bên cạnh Giang Bạch.

Lại mất thêm ba năm nữa, tôi mới biến Giang Bạch thành bạn trai của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.