1.
Sáng thứ hai đi làm, tôi uể oải bước lên tàu điện ngầm.
Báo cáo cuộc họp gửi vào lúc nửa đêm từ sếp vẫn chễm chệ nằm đầu danh sách tin nhắn. Tôi nhìn chằm chằm vào cái chấm đỏ thông báo, trong lòng thầm chửi không biết bao nhiêu câu, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn mở tin nhắn ra, cẩn thận đọc từng cái.
Lòng tự trọng của tôi chẳng đáng giá gì, vì ví tiền đã khiến tôi không thể tùy hứng.
“Cuộc họp sáng thứ hai cô làm leader* nhé.”
*Người thuyết trình dẫn dắt cuộc họp.
Tin nhắn cuối cùng hiện lên, thông báo cuối cùng cũng hết.
Nhưng tối qua thức khuya quá, sáng ra đầu óc cứ mơ hồ, không tỉnh táo nổi. Để kích thích não bộ trước cuộc họp sắp tới, tôi mở phim kinh dị trong kho lưu trữ ra xem.
Trên màn hình điện thoại, máy quay liên tục phóng to, âm thanh trong tai nghe ngày càng rợn người, lo sợ sẽ có gương mặt ma quái nào nhảy ra giữa màn hình, tôi liền nhanh chóng chuyển màn hình sang phía bên cạnh.
“Aaaa——”
Một tiếng hét của trẻ con vang lên. Đồng thời, có một đôi tay bụ bẫm ôm lấy eo tôi.
“Mẹ ơi, mẹ làm con sợ!”
Giọng nói non nớt đầy sợ hãi và ấm ức.
Tôi tưởng nhầm là bé con nào mơ ngủ nhận nhầm mẹ, tôi cúi xuống nhìn kỹ, bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu.
“Mẹ?”
Thằng bé nghi hoặc hỏi.
?
Tôi kéo khẩu trang xuống, bật cười, cúi người để bé nhìn kỹ hơn.
Ai ngờ thằng bé cũng tháo khẩu trang xuống, rồi sáp lại gần “chụt” một nụ hôn in lên má tôi.
Trời ạ, thằng bé này, chẳng lẽ bị mù mặt sao?
Tôi dùng tay lau mặt, dù trẻ con sạch sẽ thật, nhưng không phải con mình thì cũng hơi khó chịu.
Nghĩ vậy, tôi lấy khăn ướt trong túi ra định lau cho thằng bé.
“Mẹ ghét con rồi, mẹ không yêu con nữa.” Vừa nói, thằng bé vừa khóc òa trong toa tàu điện.
Tôi luống cuống trước tiếng khóc thảm thiết bên tai, trong khi những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt không thiện cảm.
Không phải chứ, bố mẹ của bé đâu rồi? Đến giờ này mà vẫn chưa xuất hiện nhận con về à?
Hay là họ thấy bé khóc ở nơi công cộng thì xấu hổ?
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành bế thằng bé lên dỗ dành, tiện hỏi bố mẹ bé đâu.
“Hu hu, mẹ cũng không cần con nữa.”
Kết quả là thằng bé khóc càng to hơn.
Giờ thì tôi thật sự không biết làm sao, đành hỏi mọi người xung quanh.
“Mọi người biết bố mẹ của bé là ai không? Mau bảo họ đến đón bé về đi.”
Thằng bé nghe vậy càng ôm chặt cổ tôi, nếu không phải hai cánh tay bụ bẫm ấy ôm lấy cổ, tôi đã nghĩ bé định bóp ch.ết tôi.
Mọi người trên tàu nhìn nhau, nhưng chẳng ai đứng ra nhận bé về.
Tàu điện sắp đến ga, tôi càng lo lắng hơn.
“Không phải chứ, bố mẹ của bé đâu rồi? Sao lại không có ai nhận con mình?”
Tôi lướt mắt qua đám đông trong toa tàu với ánh nhìn trách móc.
Nhưng, vẫn chẳng có ai lên tiếng.
Đúng lúc này——
“Mẹ ơi, mẹ chính là mẹ của con mà.”
Giọng non nớt của thằng bé vang lên rõ ràng trong toa tàu, những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi như nhìn người mắc bệnh thần kinh.
Thì ra bị oan uổng chẳng nói được lời nào là cảm giác như thế này đây.
Thì ra bây giờ không chỉ có kẻ buôn người bắt cóc trẻ em, mà còn có “trẻ con” bắt cóc phụ nữ độc thân, chưa sinh con làm mẹ nữa.
2.
Trong đồn cảnh sát.
Viên cảnh sát nghe xong câu chuyện của tôi, quay sang nhẹ nhàng hỏi bé về tên tuổi.
Nhưng thằng bé không chịu hợp tác, giận dỗi phồng má, hỏi là mẹ của bé cơ mà.
Tôi chợt nghĩ ra, bắt đầu từ bố của bé.
“Con yêu, vậy bố của con là ai?”
Thằng bé thở dài nhìn tôi: “Chồng của mẹ chứ còn ai nữa, mẹ không biết sao?”
Đúng là một câu trả lời dõng dạc.
Một giọng nói vang to, rõ ràng.
Làm tôi nghẹn họng không thốt nên lời.
“Chẳng trách bố cứ nói mẹ ngốc.”
Tôi cứng họng.
Viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nếu tiếp tục thế này, chắc trời đổ tuyết giữa tháng sáu vì nỗi oan của tôi mất.
May mà có một nữ cảnh sát nhanh nhẹn hơn, chuyển hướng câu hỏi.