1.
Khi bố mẹ Tống đến nhận con, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Dù không thể nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra tình cảnh thảm hại của mình lúc này.
Cái áo bé trai cộc tay trên người đã bị xé rách đến mức chẳng thể che chắn, từng miếng vải đều thấm đẫm m.á.u của tôi.
Nữ cảnh sát giúp tôi xử lý miệng vết thương chỉ có thể xé từng lớp vải ra khỏi phần thịt thối rữa.
Cô ấy đau lòng thay tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Nếu em thấy đau thì cứ hét lên đi, không sao đâu.”
Tôi cố gắng mỉm cười với cô ấy.
Từng này đau đớn có là gì đâu, thậm chí còn không đau bằng lúc Phương Minh say rượu đánh tôi.
“Lạc Lạc, con là Lạc Lạc của mẹ!”
Có ai đó ngã gục trước mặt tôi, bàn tay bà ấy run rẩy đến mức không thể chạm vào mặt tôi.
Nhưng tôi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể bà ấy. Trước khi tôi mười ba tuổi, ngày nào tôi cũng làm nũng trong vòng tay này.
“Mẹ…Mẹ.” Vừa nói ra hai chữ này, cả người mẹ đột nhiên mất đi trọng tâm, ôm chầm lấy tôi mà gào khóc.
“Lạc Lạc, mẹ có lỗi với con, Lạc Lạc của mẹ đã phải chịu khổ nhiều rồi.”
Bà ấy nói đi nói lại câu “Mẹ xin lỗi”, nước mắt chảy ra làm ướt đôi tay tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy nhiều nước mắt như vậy, kể cả khi Phương Dũng – con trai duy nhất của Phương Minh và Trần Phân qua đời.
Tôi cảm thấy không thích ứng được nhưng vẫn giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng bà ấy.
“Lạc Lạc, đừng sợ, có bố mẹ ở đây, bố sẽ không bao giờ để con bị tổn thương nữa…”
Một đôi bàn tay vững chắc đặt lên đầu tôi, lực nhẹ đến mức như sợ tôi bị đau.
Tôi ở trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Tống hơn hai tháng, ngoại trừ việc bố mẹ đến thăm hàng ngày thì tôi gần như bị cách ly với phần còn lại của thế giới.
Nhưng một người bị mù lâu rồi thì thính giác của người đó sẽ trở nên rất tốt.
Ban đầu, ngày nào họ cũng khóc lóc, sau đó dần dần họ chỉ thở dài.
“Bác sĩ, con bé thực sự đã mất đi khả năng sinh sản vĩnh viễn rồi phải không?”
Đây là giọng nói của mẹ tôi, Lê Vũ, bà thường ăn nói nhẹ nhàng và chỉ nâng giọng mỗi khi bị kích động.
“Cô An Lạc… cô ấy đã sảy thai quá nhiều lần. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng sẽ khó mà chữa khỏi được.”
Bố tôi, Tống Chí Thanh, thở dài trấn an mẹ:
“Quên đi, mạng sống quan trọng hơn tất cả. Anh đã liên hệ với những chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực này để giúp con bé phục hồi thị lực rồi.”
“Thật ra, điều quan trọng nhất đối với cô Lạc Lạc lúc này là tư vấn tâm lý.”
“Trong quá trình điều trị, chúng tôi phát hiện cô ấy không phản ứng với bất kỳ kích thích nào, đây là một hội chứng căng thẳng rất điển hình.”
Bọn họ mở cửa bước vào, tôi đang ngồi trên bậu cửa sổ chơi đùa với lũ chim thì bất ngờ bị một lực rất mạnh kéo lại.
“Tống An Lạc, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không có gì là nghĩ không thông được!”
“Con gái nhà họ Tống không phải là một con búp bê sứ mỏng manh như vậy.”
Tôi có chút bối rối, nhưng vừa muốn giải thích đã bị bố ngắt lời:
“Quên đi, ngày mai bố sẽ bảo Viên Viên và Chu Hoài tới chơi với con.”
“Chu Hoài cũng là bạn thuở nhỏ của con, con có nhớ không? Lúc nhỏ con rất thích bám lấy cậu ta.”
Tôi quay về hướng bố đứng, hai mắt trống rỗng cố mở to ra:
“Viên Viên đó là con của Phương Minh à?”
Tôi nói với giọng điệu thờ ơ như đang hỏi một người xa lạ.
Mẹ tôi ngừng lại một chút, sau đó đi tới nắm tay tôi:
“Lạc Lạc, mẹ biết con phải chịu khổ, nhưng Viên… Tống Nhạc Viên đã sống với bố mẹ từ khi còn nhỏ. Con bé không liên quan gì đến gia đình kia.”
Ồ, thì ra cô ta đã sửa thành họ “Tống”.
Tôi bình tĩnh rút tay lại:
“Lúc trước mỗi lần Phương Minh say rượu đánh con đều sẽ khoe rằng ông ta có một đứa con gái là thiên kim tiểu thư ở Bắc Kinh, hóa ra là sự thật à!”
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt trong giây lát.
Bố tôi hắng giọng: “Bây giờ Tiểu Viên không còn người thân theo pháp luật nữa. Dù sao bố mẹ đã nuôi nấng con bé lâu như vậy rồi, lúc con mất tích may mà có con bé luôn ở bên chúng ta, bằng không chúng ta cũng không sống nổi nữa!”
Tôi gật đầu.
Ừ, tôi biết có người ở bên cạnh hai người.