2.
Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cafe.
Cũng chẳng tại sao cả, lý do chính là tại tôi quen thuộc với nơi này, tôi đến đây cũng được bảy hay tám lần rồi.
Mỗi lần đều là một tách cà phê đen.
Lần nào uống nó tôi lại cảm thấy cuộc đời mình thật vất vả.
Vẫn còn cách thời gian hẹn chừng năm phút.
Đầu bên kia nhắn tin qua bảo anh ta đã đến rồi.
Trong vô thức tôi ngước nhìn xung quanh.
Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, người có thể để bà mối mặt dày mày dạn khoe khoang, chắc sẽ là người đứng kéo quần nhiều nhất trong tiệm, dù không phải thì cũng kéo quần ít nhất hai lần.
Quét quanh một vòng.
Có hai vùng biển Thái Bình Dương.
Mẹ ơi! Cứu con.
Tuy nhiên cũng có một anh chàng đẹp trai đứng đó. Mặc âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp.
So sánh làm chi để rồi thấy được sự chênh lệch một trời một vực thế này.
Điện thoại hiện lên thông báo.
Người đàn ông xem mắt thứ 10: “Bàn số 1, hôm nay tôi mặc đồ màu đen.”
Bàn số 1 sao?
Tôi ngước mắt nhìn về hướng đó thì thấy anh chàng đẹp trai lúc nãy xoay đầu lại.
Trông rất đẹp trai, làn da trắng lạnh.
Tầm mắt chúng tôi va vào nhau.
Dường như anh ta đã xác nhận được gì đó, bỗng nhướng mày. Ơ chuyện này, là anh chàng đẹp trai đó sao?
Tôi đang cố bình ổn lại tâm trạng muốn chửi thề của mình. Sau đó lặng lẽ đi qua rồi ngồi xuống.
“Tống Vi Vi.”
Anh ta duỗi bàn tay thon dài cân đối của mình ra, nhẹ nhàng bắt tay tôi. Tay áo được xắn lên, trên cánh tay hiện rõ vài đường gân xanh.
“Trần Hoài Chi.”
Xúc cảm ấm áp truyền đến, cả người tôi cứ lâng lâng. Tôi vội cầm tách cà phê trước mặt uống một ngụm, hương vị đắng chát khiến da đầu tê dại.
Những suy nghĩ bất thường của tôi cũng lập tức tan biến.
Để làm anh ta biết khó mà lui, đổ toàn bộ lỗi cho anh ta. Đây là sở trường của tôi, hãy nhìn thật kỹ nào.
“Trình độ học vấn thì sao? Tôi không thích người học dốt.”
Lần trước cũng gặp một người âu phục giày da như này, anh ta nói anh ta đã tốt nghiệp.
Ừm, có bằng đại học đúng là tốt quá rồi.
Kết quả một giây sau mọi chuyện đã trật đường ray, anh ta tốt nghiệp nhưng là tốt nghiệp tiểu học.
Một đao đoạt mạng khiến tôi mở mang tầm mắt.
Trần Hoài Chi thở dài nhưng cũng chắc chỉ là ảo giác của tôi. Giọng anh ta có hơi nuối tiếc.
“Khó khăn lắm mới lấy được bằng tiến sĩ.”
Anh ta còn đưa giấy chứng nhận cho tôi xem. Nhìn dòng chữ “Tiến sĩ khoa học máy tính đại học Oxford”, tôi im lặng gấp lại.
“…”
C h ế t mợ, đá phải tấm sắt rồi.
Tôi nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
“Căn hộ nhà anh có mấy phòng? Họ hàng nhà tôi rất nhiều, sau khi kết hôn đều phải ở cùng họ.”
Đây là làm khó được rồi đúng không? Chắc mẹ sẽ đánh tôi khi nghe tôi nói vậy mất, ba đời đều là con một, đâu ra bảy người cô với tám người dì???
“Ừm, tôi cũng thích náo nhiệt, căn hộ trống cũng nhiều, xây xong cũng chưa ai ở.”
Anh ta vừa nói vừa lấy ra một cái túi nhựa, rung rung cái túi làm chìa khóa bên trong kêu lạch cạch.
Cảm giác bối rối tựa như Lâm Đại Ngọc cưỡi lửa ma băng qua rừng.
“…” Xem như anh giỏi.
Tôi hắng giọng: “Tôi chỉ thích người cao trên một mét tám, người lần trước tự nhận một mét tám nhưng lại không tới tầm đó.”
Nếu khai man chừng 3cm còn có thể hiểu được. Nhưng thế đéo nào một mét tám của người đó còn không bằng một mét bảy lăm của tôi. Nghe thấy thế, người đó còn tức giận với tôi, muốn cùng tôi đo lại chiều cao lần nữa.
Nghe tôi nói xong, khóe miệng anh ta khẽ cong, mi mắt híp lại hiện lên ý cười. Dáng ngồi tùy ý nhưng khí chất lại sạch sẽ.
“Tôi không biết người đó có cao một mét tám hay không, nhưng người ngồi trước mặt cô không dưới một mét tám.”
“….”
Có chuyện gì với bà mối vậy?
Sao lại không giống với trước kia?
Nhưng anh ta đúng là mẫu đàn ông chất lượng cao.
Thôi đành dùng kế đả thương kẻ thù một ngàn tự tổn hại tám trăm vậy. Tôi khẽ cắn môi, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Dựng chuyện nói: “Nói thật với anh, tôi bị vô sinh.”
Rồi cỡ này đủ tàn nhẫn chưa?
Đâu ngờ được anh ta nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Giọng điệu lười nhác, cười như không cười.
“Ồ, thật trùng hợp, tôi cũng vô sinh.”
“…”
Gặp phải đối thủ rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải tung ra tuyệt chiêu. Tôi nhắm mắt lại, cởi áo khoác lộ ra chiếc áo Vượng Tử bó sát bên trong.
Tiếng hít thở mạnh mẽ vang lên xung quanh tôi, khuôn mặt tôi bình thản nhưng nội tâm lại tràn đầy phong phú.
Chắc anh ta đang cười nhạo chuyện này thật điên rồ! Cũng cười nhạo người mặc! Dám mặc cả chiếc áo Vượng Tử bó sát.
Tôi trông mong nhìn anh ta, như vậy đủ b i ế n t h á i chưa?
Biểu cảm của anh ta có chút lạ lẫm, sau đó nở một cười đẹp trai ngời ngời làm người khác muốn khi dễ.
Yên lặng duỗi chân ra.
Một đôi giày bằng vàng sáng muốn lé mắt.
Anh ta cất giọng nói: “Tôi cũng thích giày Chelsea vàng.”
“…”
Cái này ngoài tầm vũ trụ rồi.
Tôi giả vờ còn nhìn anh ta có thấy miếng giả vờ nào đâu. Sức chiến đấu của tôi về 0 rồi.
“Này người anh em, làm sao anh mới chịu bỏ cuộc.”
Dường như anh ta rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ sắp nổi khùng này của tôi, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ sâu trong cổ họng anh ta.
Hề hước nói ra một chữ: “Không.”
Tôi nắm chặt điện thoại, vừa định xách túi bỏ đi thì điện thoại reo. Dù không bật loa ngoài nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng của mẹ tôi.
“Con gái, con cùng Hoài Chi thế nào rồi? Đó là một đứa nhỏ ưu tú, nhớ lúc trước hai đứa còn bất hòa nữa chứ.”
“Hồi nhỏ con ỷ mình phát triển sớm, cao hơn người ta nên thích bắt nạt người ta. Con diễn vai Trư Bát Giới, còn ép người ta diễn Cao Thúy Lan.”
Càng nghe càng thấy bất ổn.
Càng nghe sắc mặt càng kém.
Nghe giọng điệu này của mẹ tôi thì dường như bà ấy đã biết Trần Hoài Chi là ai.
“Mẹ, người này không phát là do bà mối giới thiệu sao?”
Mẹ tôi ghét bỏ nói: “Sao có thể được? Với ánh mắt của bà ta thì vừa nhìn thôi đã buồn nôn, nhiều người như vậy chẳng thấy ai vừa ý cả.”
“Trần Hoài Chi là con trai của dì Trần hàng xóm nhà bên, mới vừa từ nước ngoài về.”
Những ký ức phủ đầy bụi bặm dần dần hiện lên, những hình ảnh trong tâm trí tôi từ từ hòa hợp lại.
Sau khi tắt điện thoại, tôi ngẩng đầu không dám tin tưởng mà nhìn người đàn ông phía đối diện.
Vừa lúc va phải đôi mắt đang nghiền ngẫm của anh ta.
Anh ta mỉm cười, khóe miệng chậm rãi cong lên, thấp giọng nói: “Bát Giới ca ca.”
Hai mắt tôi tối sầm, đã lâu rồi không nghe lại cái tên này.
3.
Không đùa được đâu.
Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng sẽ không tin điều đó. Mười năm khiến một người thay đổi quá nhiều. Tôi biết anh ta từ năm ba tuổi đến năm mười lăm tuổi thì không gặp lại nữa.
Anh ta luôn trông có vẻ ốm yếu. Bởi vì sinh non nên khá yếu ớt, người gầy gầy, là kiểu gió thổi một cái liền bay. Lại thêm vẻ ngoài anh ta quá đẹp, làn da trắng đến lóa mắt. Là phiên bản hoàn hảo nhất của Lâm Đại Ngọc.
Lần đầu tiên gặp anh ta là vào một ngày mùa đông. Khi ấy nhà dì Trần chuyển đến bên cạnh nhà chúng tôi, thế là chúng tôi có một người hàng xóm mới.
Mẹ tôi đưa tôi mang quà đến chào hỏi nhà dì ấy.
Nhìn từ xa tôi đã thấy một dì xinh đẹp đang ôm một cục bông nhỏ. Cục bông nhỏ da trắng nõn mềm mềm, mặc một chiếc áo khoác lông xù trông rất ấm áp. Nhìn rất giống tiểu tiên đồng trong mấy bức tranh.
Tôi lỡ miệng thốt ra: “Em gái thật dễ thương.”
Cơ thể em gái nhỏ hơi run lên, vẻ mặt không tin nổi. Còn dì Trần thì phì cười.
Dì ấy nói Trần Hoài Chi bằng tuổi tôi, thậm chí còn sinh sớm hơn tôi hai ngày.
Mắt tôi trừng lớn. Người ta ba tuổi, tôi cũng ba tuổi mà sao khác nhau dữ vậy. Tôi bự thế này, còn em gái lại bé thế này.
“Dì ơi, em gái nhỏ có đắt không? Sao cửa hàng di động lại tặng em gái nhỏ cho dì thế?”
Khi nói điều này, tôi đưa ngón tay út vân vê mái tóc. Lần trước tôi lỡ làm mẹ tôi tức giận, bà ấy nói tôi là quà tặng kèm của cửa hàng di động. Mua nhiều đồ thế là được tặng em bé.
Mẹ tôi còn chẳng kịp che miệng tôi lại, chỉ biết cười trừ.
Dì xinh đẹp chưa nói lời nào thì em gái nhỏ đã vẫy ra khỏi tay dì ấy.
Chiếc cằm nhỏ ưỡn lên, hừ một tiếng: “Cậu ngốc quá! Cậu bị lừa rồi, rõ ràng là nhặt từ trong thùng rác.”
Tôi: ???
Mẹ tôi: “….”
Dì Trần: “….”
Hai người họ nhìn nhau, lặng lẽ quay đi che mặt lại.
Tôi vẫn luôn có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình. Tôi thông minh như vậy, mẹ chẳng nỡ lòng nào lừa dối tôi đâu. Chắc chắn em gái nhỏ bị lừa rồi. Người lớn đều là nhân vật phản diện. Tôi cúi đầu, xoa đầu em gái nhỏ xem như an ủi.
“Không sao đâu, cậu còn nhỏ, bị lừa cũng là chuyện bình thường.”
Chả biết câu nào của tôi chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của cậu ấy. Mới giây sau, cậu ấy đã mím chặt môi, hốc mắt phiếm hồng, hàng mi dày điểm xuyết những giọt nước mắt óng ánh.
Tôi chẳng biết phải làm sao.
Tôi chợt nhớ tới cách bố thường hay dùng để dỗ dành mẹ tôi. Tôi bước về trước, thơm một cái lên mặt em gái nhỏ.
Em gái nhỏ nháy mắt cảm thấy mờ mịt. Sau đó bẹp bẹp miệng, gào khóc.
“Hu hu hu, mẹ ơi, cậu ấy giở trò lưu manh với con!”
Dì Trần cố nhịn cười, bế em gái nhỏ lên dỗ dành.
Tôi chột dạ lén nhìn sang mẹ tôi. Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, khuôn mặt không kìm được giật giật.
Tôi lặng lẽ che cái mông nhỏ của mình lại.
Xong đời rồi.
Về nhà thế nào cũng sẽ bị đánh huhu.
4.
Mẹ không đánh tôi, nhưng bà ấy chỉ cho tôi ăn một chén cơm, thế thì thà đánh tôi còn hơn. Một chén cơm làm sao mà no! Cỡ nào thì cũng phải ba chén!
Chắc là tôi bị đột biến gen, so với bạn bè cùng tuổi thì tôi cao hơn mọi người hẳn một cái đầu. Đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ chỉ bảo tôi phát triển sớm, cơ thể cũng không có vấn đề gì ngoại trừ ăn hơi nhiều.
Mẹ tôi thành khẩn nói:
“Con gái ngoan, nghe lời mẹ giảm bớt khẩu phần ăn lại. Tốc độ phát triển của con sắp hơn tên lửa rồi. Nói ra thì chẳng ai tin con ba tuổi đâu, so với mấy đứa năm tuổi con còn hơn người ta.”
Tôi tủi thân nói: “Nhưng con đói!”
“Nhưng nếu ăn nhiều quá thì chẳng có đứa nhỏ nào chịu chơi cùng con đâu.”
Cũng đúng.
Mấy đứa kia nghĩ tôi lớn hơn tụi nó nên chẳng thèm chơi với tôi.
Tôi mới chẳng thèm quan tâm!
Bây giờ tôi đã có em gái nhỏ rồi, tôi đi chơi cùng với cậu ấy.
“Mẹ ơi, em gái nhỏ nhỏ đến như vậy, có phải tại cậu ấy ăn ít quá không?”
Mẹ tôi hơi do dự. Sinh non cũng có thể là do cơ thể người mẹ không hấp thu đủ dinh dưỡng.
“Ừm, xem như là thế đi.”
Chà, tôi đã hiểu rõ rồi. Nhớ đến chuyện hôm nay em gái nhỏ khóc. Tôi lén đem người bạn tốt Đậu Đậu trong phòng ngủ ôm vào lòng ngực, đi về hướng căn nhà cách vách.
Đó là chuyện một đại gia đình lợn. Lợn mẹ Hoa Hoa sinh Đậu Đậu, suýt tí nữa thì đi tong. Sau đó mỗi ngày chúng tôi đều cho nó uống sữa bột, chăm sóc tận tâm. Cuối cùng đã trắng trẻo mập mạp và vẫn luôn ở bên tôi.
Tôi gõ cửa.
Chú Lục mở cửa cho tôi, tôi bảo muốn tìm em gái nhỏ chơi cùng. Mới đầu chú ấy không phản ứng gì, sau đó mới cười ngặt nghẽo.
“Ha ha ha Hoài Chi mau ra đây chơi cùng chị gái, ai biểu con bình thường kén ăn làm chi.”
Em gái nhỏ vẫn còn tức giận, vừa nhìn thấy tôi liền khóc tiếp.
Giống như vòi nước vậy.
Haiz khổ tâm.
Tôi giơ đôi tay nhỏ nhắn của mình lên lau nước mắt cho cậu ấy.
“Em gái ngoan đừng khóc nữa, tớ đem bạn tốt của tớ tặng cho cậu nè!”
Đậu Đậu trong ngực tôi phát ra tiếng rầm rì. Nó thu hút sự chú ý cậu ấy, rất nhanh chóng cậu ấy đã ngừng khóc.
Tôi kéo áo khoác lông xuống, lấy Đậu Đậu ra đưa cho cậu ấy.
Lại quên Đậu Đậu bự bằng phân nửa cậu ấy. Cậu ấy lảo đảo ôm lấy, sau đó lùi hai bước ngồi phịch xuống sàn.
“….”
“…”
Cậu ấy bẹp miệng một cái, như một chú vịt con, lại sắp khóc tới nơi.
Tôi vội che miệng cậu ấy lại. Giới thiệu cho cậu ấy người bạn tốt của tôi.
“Đây là Đậu Đậu.”
Cậu ấy khịt mũi, chọc nhẹ vào cái đuôi của Đậu Đậu.
“Cậu tặng tớ thú cưng của cậu sao?”
Tôi gật đầu xong rồi lại lắc đầu.
“Mẹ tớ nói, ăn nhiều chóng lớn! Chờ nó lớn rồi thì đem hấp, đem kho, đem hầm canh. Em gái nhỏ, chờ tớ! Đến lúc đó cậu nhớ ăn nhiều một chút, ăn rất ngon đó!”
Nói xong tôi cũng tự mình chảy nước miếng luôn.
Em gái nhỏ: “….”
Cậu ấy túm lấy cái đuôi của Đậu Đậu, lặng lẽ đem giấu ra sau lưng mình. Nhìn thấy cậu ấy đã chịu nhận Đậu Đậu. Tôi nghiêng đầu hỏi: “Đã chịu tha thứ cho tớ chưa.”
Cậu ấy gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta là bạn tốt có phải không?”
Cậu ấy ngưỡng cổ, quay mặt đi.
“Ai, ai thèm làm bạn tốt với cậu.”
À? Thôi xong.
Đây được gọi là gì nhỉ?
Mất cả chì lẫn chài…
“Không sao, mai tớ sẽ lại hỏi cậu.”
5.
Mỗi ngày tôi đều sẽ đi tìm em gái nhỏ. Hỏi cậu ấy có muốn làm bạn tốt của tôi hay không. Mỗi ngày mẹ chỉ cho tôi ăn một viên kẹo sữa nhỏ, tôi cũng đem cho cậu ấy.
Ừm, em gái nhỏ nhận rồi nhưng cậu ấy nói vẫn đang xem xét. Mẹ tôi cười bảo tôi từ nhỏ đã có tiềm năng “liếm cẩu”.
Nhưng tôi có biết liếm cẩu là quái gì đâu.
Còn bố tôi lần nào cũng tự hào nói năm đó ba tôi phải “liếm” mẹ tôi đến trời ơi đất hỡi, đến cuối cùng mới rước mẹ tôi về nhà được.
Rồi rốt cuộc cái từ “liếm cẩu” là gì vậy trời???
Bố tôi thường treo câu nói đó trên cửa miệng: “Liếm cẩu, liếm tận lực, liếm hết mình.”
À thế chắc từ đó mang nghĩa tốt.
Tôi ưỡn ngực kiêu ngạo:
“Cảm ơn mẹ đã khen con.”
Mẹ tôi cười đến chảy cả nước mắt, tôi hiểu mà, tôi hiểu sao mẹ lại cười đến thế mà. Trên thực tế thì tôi quá thông minh, còn em gái nhỏ là đứa bé xinh đẹp nhất mà tôi gặp trong đám trẻ con. Nếu tôi với em gái nhỏ là bạn thân thì chắc chắn ai cũng nở mày nở mặt, chắc chắn là vậy.
Mới đó đã đến tháng Giêng. Mọi thứ vẫn cứ như vậy, tôi vẫn hay mang kẹo sữa đến tìm em gái nhỏ.
Vẫn cứ hỏi cậu ấy có muốn làm bạn tốt hay không. Nhưng cậu ấy lại nuốt nước miếng, xua tay từ chối tôi. Đau lòng che miệng lại.
“Đừng tặng nữa, tớ đã sớm xem cậu là bạn thân, vì thích kẹo sữa nên đã nói dối cậu. Bây giờ răng tớ đau quá, mẹ tớ biết tớ lừa cậu lấy kẹo, mẹ liền làm thịt xào măng cho tớ ăn.”
Tôi ngây ngẩn nửa ngày.
“Em gái nhỏ, sao em lại nói chuyện ú ớ thế?”
Cậu ấy không mấy tình nguyện lấy tay ra để lộ lỗ hổng vũ trụ ngay chỗ răng cửa.
“Ăn nhiều kẹo sữa quá nên bị sâu răng phải nhổ đi rồi.”
Tôi hít một ngụm khí lạnh. Đáng sợ quá.
So với kẹo sữa tôi càng thích ăn thịt hơn.
“Em gái nhỏ này, thịt xào măng ăn ngon không vậy?”
Em gái nhỏ cái gì cũng kén ăn. Còn tôi cái gì cũng thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn, ngay cả mấy sạp hàng rong bên đường tôi cũng muốn nếm thử hết tất cả luôn.
Giọng em gái nhỏ yếu ớt: “Ngon lắm, ngon tới rớt nước mắt luôn.”
Đôi mắt tôi sáng như đèn pha. Tôi muốn nếm thử món đó.
Khuôn mặt em gái nhỏ nhăn như khỉ.
“Cậu là đồ ngốc đúng không? Nó y hệt mùi bùn đó.”
“?!!”
À hiểu rồi. Tôi biết nó có mùi vị gì rồi.
Giống như lỗ tai heo om.
Giống như cái mông đang hoa vậy.