1
Khi ta lên ngôi Hoàng thái hậu được ba năm, Vũ Văn Huyên quay trở về. Ba năm trước, hắn vì người trong lòng, tự tạo ra một vở kịch giả chết, rời xa hoàng thành, cùng người tình quy ẩn núi rừng.
Ta bắt buộc phải đưa con trai mười tuổi lên ngôi, buông rèm nhiếp chính.
Dưới sự nỗ lực của ta, giang sơn ngày càng vững mạnh, quốc thái dân an.
Nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, kẻ không yêu giang sơn, ham mê nữ sắc như Vũ Văn Huyên, lại có thể quay trở lại!
Trên đại điện, hắn mặc một thân vải bố màu xanh lam, trên cằm râu ria lởm chởm, nhìn là biết đã trải qua nhiều đắng cay trong dân gian.
Ta ngồi sau màn gấm, môi son mấp máy:
“Tiên hoàng đã từ trần ba năm rồi, từ đâu lại có kẻ nghịch nhân dám giả mạo Tiên hoàng, còn không mau chóng đem hắn đá ra khỏi đây.”
Vũ Văn Huyên tức giận gầm lên:
“Điền Mật, sao ngươi dám không nhận ra trẫm?”
Điền Mật là biệt danh của ta khi ta chưa gả đi, đã nhiều năm không ai dám trực tiếp gọi tên ta như thế.
Ta cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống người vừa đến.
“Chúng khanh gia đều nhận, hắn là vị tiên hoàng của chúng ta sao?”
Chư vị đại thần trợn mắt há mồm, vẻ mặt càng lúc càng đặc sắc.
“Không chỉ có dáng dấp giống nhau mà thanh âm lại càng giống, Thái hậu nương nương, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Ta hỏi ngược lại: “Nếu như hắn là tiên hoàng, vậy người đang được chôn cất ở hoàng lăng kia là ai?”
Mặt trời chiếu vào đại điện qua cánh cửa đang mở.
Một đạo thân ảnh mảnh khảnh không để ý ngăn cản trực tiếp xông vào, thanh âm thanh thúy:
“Người được chôn trong hoàng lăng không phải là một tên tử tù do Thái hậu chuẩn bị từ trước sao?”
Một khắc Vũ Văn Huyên nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn trở nên ôn nhu:
“Hủ Hủ, sao nàng lại vào đây? Đã nói ở bên ngoài chờ ta.
Tần Hủ Hủ tiến lên nắm tay hắn, tràn ngập lo lắng:
“Phu quân, thái hậu buông rèm chấp chính, ở trong triều nói một không nói hai, ta lo lắng nàng cố ý không nhận người, gây bất lợi với người.
Dứt lời, nàng ngước mắt, không sợ hãi nhìn ta.
“Thái hậu, ta nói có đúng không?”
“Phu quân năm đó xuất cung tế bái hoàng lăng, trên đường trở về thì xe ngựa bị lật, vô tình rơi xuống vách núi.”
“Không ngờ thái hậu lại tìm một tên tử tù, chỉ ra và xác nhận hắn chính là bệ hạ năm đó.”
“Bệ hạ chân chính lại lưu lạc dân gian, bị truy lùng đuổi giết ba năm.”
Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, cả sảnh văn võ bá quan đều chấn kinh.
Vũ Văn Huyên khen ngợi nhìn nàng một cái, cùng nàng phu xướng phụ tùy.
“Trẫm năm đó liền có nghi hoặc, xe ngựa vì sao lại vô cớ bị lật?”
“Điền Mật, hóa ra ngươi sớm có mưu tính hại chết trẫm, sớm ngày ngồi lên ngôi Thái hậu, bắt cóc ấu tử nắm giữ triều chính!”
Ta nhíu mày, không vui nhìn bọn họ.
Hai người bọn họ năm đó đã không do dự từ bỏ vinh hoa phú quý, tuy rằng ta không hiểu, nhưng cũng khâm phục dũng khí của bọn họ.
Cho nên ta đã trợ giúp Vũ Văn Huyên giả chết bỏ chạy, thành toàn cho bọn họ.
Nhưng ai có thể ngờ tới, bọn họ không những đổi ý, còn muốn trở lại cắn ngược ta một cái.
Các quần thần sớm đã nghị luận sôi nổi:
“Thật hoang đường, sao lại có chuyện như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được.
“Bản quan đã sớm cảm thấy cái chết của tiên hoàng có điều gì đó mờ ám, thi thể hoàn toàn không thể nhận ra được, lúc ấy Thái hậu nương nương còn là đang là Hoàng hậu đã chỉ ra đó là tiên hoàng, mới hạ táng người.”
“Hồ ngôn loạn ngữ, nói xấu Thái hậu, còn không mau đem hai tên điêu dân này kéo xuống!”
Thị vệ đang muốn kéo Vũ Văn Huyên ra ngoài.
Vũ Văn Huyên lạnh lùng nói: “Làm càn! Trẫm có chứng cớ!
Hắn thoát khỏi trói buộc của thị vệ, chỉ vào tấm bảng treo ở giữa đại điện, mặt trên khắc bốn chữ lớn “Trung Chính Nhân Hòa”.
“Trẫm đã sớm viết thánh chỉ, nếu có một ngày trẫm qua đời, để đề phòng gà mái biến thành phượng hoàng, kẻ không cùng huyết thống chiếm đoạt giang sơn, hoàng hậu Điền thị sẽ tuẫn táng theo trẫm!”
“Thánh chỉ đặt ở phía sau bảng hiệu, đã qua ba năm, các ngươi đều không ai phát hiện ra sao?”
Mọi người xôn xao, ngay cả ta cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bảng hiệu cao như vậy, cung nhân bình thường lau đều vất vả, ai rảnh rỗi không có việc gì đi xem phía sau có để đồ hay không.
Tiểu thái giám vội vàng dựng thang leo lên, quả nhiên tìm được một quyển thánh chỉ.
Chữ viết cũ kỹ, nội dung giống y lời hắn nói.
Không ngờ thật sự là muốn ta……
tuẫn táng.
Tần Hủ Hủ cười đến khoé mắt cong cong, lộ ra một tia xảo trá, như thể đã có kế hoạch từ trước.
Vũ Văn Huyên chắp hai tay sau lưng, ưỡn thẳng lưng:
“Điền Mật, bây giờ ngươi còn dám không nhận trẫm sao?”
Ta cứng đờ tại chỗ.
Nếu ta không thừa nhận thân phận Vũ Văn Huyên, chắc chắn tiên hoàng đã chết, dựa theo ý chỉ ta phải chôn cùng.
Nếu thừa nhận thân phận của Vũ Văn Huyên, sau này ta sẽ bị người khác kiểm soát.
Khi nội tâm ta dang giằng xé, một thanh âm non nớt từ phía trên đại điện truyền đến:
“Phụ hoàng, là người sao?”
Ta giật mình nhìn Vũ Văn Triệt.
Không biết từ lúc nào, tiểu Triệt đã đứng lên, đi tới bên cạnh Vũ Văn Huyên, nắm tay hắn.
“Phụ hoàng, người rốt cục đã trở lại, nhi thần rất nhớ người…”
Vũ Văn Huyên lập tức vui vẻ ra mặt, ôm lấy con trai, kích động nói: “Triệt nhi, con còn nhận ra phụ hoàng, thật sự là quá tốt!”
Văn võ bá quan rầm rầm quỳ rạt xuống đất.
Nhưng trong trí nhớ của ta, Vũ Văn Huyên cũng không thích đứa con trai này, ngay cả sinh nhật của Vũ Văn Triệt cũng không nhớ rõ.
Sinh nhật Vũ Văn Triệt năm ấy, đúng lúc nó bị sốt cao, lúc bệnh đến choáng váng, rất mong phụ hoàng đến thăm một lần.
Nhưng phụ hoàng của hắn lúc đó lại đang cùng Tần Hủ Hủ ngắm trăng ngâm thơ.
Hắn nghe tin Triệt nhi bị bệnh, tức giận nói:
“Hoàng hậu vì tranh sủng, dĩ nhiên lấy thái tử sinh bệnh làm vỏ bọc, cuộc đời trẫm ghét nhất là loại nữ nhân chỉ biết đố kỵ!”
Vũ Văn Huyên không yêu ta, cũng không yêu hài tử của ta. Mặc dù Triệt nhi luôn có hy vọng xa vời tình thương của phụ hoàng, chỉ vì nhận được một câu khích lệ của phụ hoàng, đã thức trắng đêm ôn bài.
Cũng đổi lại chỉ có một câu: “Trẫm mệt, Thái tử hôm khác quay lại đi.
Hiện tại, giữa đại điện đang trình diễn cảnh tượng phụ từ tử hiếu.
Vũ Văn Triệt gọi “Phụ hoàng”, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn khóc.
Vũ Văn Huyên buông Triệt nhi xuống, ánh mắt chuyển tới trên người ta, lạnh như băng nói.
“Điền Mật ba năm trước mưu nghịch thí quân, đảo lộn triều cương, lừa gạt triều thần trên dưới.”
Cưỡng ép ấu tử kế vị, nắm giữ triều chính.
Điền Mật cùng gia tộc Điền thị, đáng giết!”
Hắn muốn tính mạng của cả tộc ta.
Văn võ cả triều câm như hến.
Vũ Văn Triệt khịt mũi, cả kinh nói: “Phụ hoàng, người muốn giết mẫu hậu sao?”
Vũ Văn Huyên vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành:
“Triệt nhi đừng khóc, trẫm tìm cho con một mẫu hậu tốt hơn, được không?”
Hắn nhu tình như nước nhìn về phía nữ nhân dưới đài.
Tần Hủ Hủ ngước mắt nhìn về phía ta, lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Vũ lâm quân đang chờ sẵn ngoài điện, thế nhưng, tất cả đều thờ ơ.
Ta chậm rãi phủi đi một chút bụi dính trên váy dài trước khi bước ra từ sau rèm châu.
Cúi người hành lễ xong, nở nụ cười khéo léo:
“Thái thượng hoàng chết rồi sống lại, bình an trở về, đây là việc đáng mừng.”
“Ngươi gọi trẫm là gì?” Vũ Văn Huyên cắt ngang lời ta, nhíu mày.
Ta giải thích:
“Gọi là một nước không thể có hai vua, đương kim bệ hạ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã tại vị ba năm, lòng dân tin phục.
Vua một nước nếu tùy ý thay đổi, chẳng phải thành chuyện cười sao? Ngài tất nhiên là Thái Thượng Hoàng rồi.”
Mặc dù địa vị Thái Thượng Hoàng vô cùng tôn quý.
Nhưng chỉ có hoàng đế mới là vua của một nước, là người cầm quyền chân chính của giang sơn.
Tần Hủ Hủ không để ý lễ tiết xông lên, tự tin chất vấn ta:
“Điền Mật, ngươi là tội nhân của đại Ngụy, có tư cách gì mà ra lệnh?
Rất nhiều đại thần đã sớm nhìn không ưa ta, không nói lời nào đứng bên phe của Vũ Văn Huyên, liệt kê tội trạng của ta.
Nhưng làm sao họ có thể nghĩ việc đó dễ dàng đến vậy?
Không nói đến ba năm nay ta dốc hết tâm huyết vì giang sơn xã tắc, hơn nữa Điền gia sau lưng ta chính là võ tướng thống lĩnh nắm trong tay quân quyền, trong triều rất nhiều đại thần đều là tâm phúc của ta, ai cũng không thể dễ dàng làm lung lay địa vị của ta.
Trong triều đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn:
“Thái thượng hoàng đột nhiên trở về, có rất nhiều điểm đáng ngờ, vẫn cần Hình bộ tra rõ.”
“Việc vội vàng xử trí Thái hậu nương nương và mẫu tộc qua loa như vậy, không chỉ thần dân khó có thể tin phục, còn có thể gây ra hỗn loạn trong thiên hạ.”
“Nhưng Thái hậu dù sao cũng là hạng nữ lưu, không bằng mời Thái hậu lui về hậu cung, để Thái thượng hoàng chấp chính.”
Lòng ta không gợn sóng nhìn đám người phía dưới.
Ba năm nay, mặc dù ta dốc hết tâm huyết vì giang sơn xã tắc, đạt được những chiến tích nổi bật, nhưng sâu trong nội tâm bọn họ, vẫn kiêng kị ta là nữ tử.