Tôi là một con búp bê. Đúng, không sai, là một con búp bê được Thần cưng nhất. Tôi đã sống ở hoa viên này lâu lắm rồi. Không khí trong lành là động lực của tôi .
Một ngày, rồi một năm trôi qua, chưa từng thấy ai đến đây cả . Tôi muốn nói chuyện với người khác, một người thôi, chỉ một người thôi cũng được. Ai? Ai có thể đến? Ai sẽ đến cứu trái tim đang dần héo úa ?
Mấy trăm năm, mấy ngàn năm hay mấy vạn năm rồi. Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là ngày nào tôi cũng ngồi cầu nguyện để có thể tiếp xúc với con người. Có thể được nói chuyện, có thể ngồi cùng nhau hay thậm chí chỉ là lắng nghe người đó nói.
Vào một ngày đẹp trời, Thần bỗng xuất hiện. Đôi mắt màu xanh như những đóa hoa Lục Thanh nhìn tôi một hồi lâu và hứa sẽ giúp tôi. Nhưng điều kiện của Thần đưa ra là một lần chỉ được một người mà thôi. Vả lại , đặc quyền của tôi chỉ là một con búp bê nhưng biết nói chuyện và cử đông. Chỉ vậy thôi, tuy nhiên những thứ này sẽ bị thu hồi . Tôi đã gật đầu, không nói cũng không sao. Không cử động cũng không sao. Ít nhất tôi cũng có thể nghe người đó nói.
Là ai? Ai là người sẽ bước vào hoa viên? Ai sẽ bước đến bên tôi, ngồi xuống và nói chuyện cùng tôi? Cái đó còn phải đợi số mệnh sắp xếp. Nhưng nào có hề hấn gì, tôi say đắm trong mỹ cảnh tương lai do bản thân thêu dệt. Trong lúc đó, hình như trong gió có tiếng của Thần đang thở dài và tên gọi tôi
Tôi vui vẻ mặc bộ đồ Thần tặng, nó được thần đặt may riêng cho tôi cơ mà nên rất đẹp, chải tóc lại thật gọn gàng và ngồi ở bậc thang đợi chờ người đó.
Tôi cứ đợi mãi, đợi mãi, nhưng chẳng có ai đi vào cả. Không sao, Thần đã dặn tôi không được nóng vội, tôi sẽ kiên nhẫn ngồi chờ. Ít ra đây là cảm giác được hy vọng, nó làm cho tâm hồn tôi bớt cằn cỗi, hơn là việc tôi đã sống cô độc suốt cả ngàn năm qua .
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng đã có một cô gái. Là một bé gái với chiếc nơ nhỏ trên mái tóc đen với đôi mắt tròn xoe nhìn hoa viên như nhìn chốn thiên đường, bước từng bước lạ lẫm đi vào. Mặt tôi lộ rõ nét vui mừng và mong chờ giây phút cô ấy nhìn thấy tôi :
– Ối , đây là gì vậy? Một con búp bê to như người? Ghê quá!!!!! Nó mở trừng mắt ra nhìn mình kìa!!!!
Chưa kịp vui vẻ gì , tôi đã ngơ ngác nhìn theo chiếc váy ren hồng điệu đà, cô bé ôm con búp bê nhỏ trên tay rồi chạy mất !
Tôi lại phải đợi mấy tháng nữa, dù trong lòng đúng là có buồn nhưng hy vọng vẫn không chút nào vụt tắt. Mới chỉ có một người, tôi không thể mất lòng tin vào những con người khác sống bên ngoài hoa viên được. Lần này, tôi lại mặc bộ đồ đẹp nhất mà tôi có và ngồi chờ.
– Ơ, nơi đây có người ở sao?
Một giọng nói trầm trầm và sau đó là một nam nhân xuất hiện. Tôi không có trái tim nên không thể nói là tim đập, nhưng quả thực lúc đó tôi đã rất hồi hộp
Nam nhân đó vuốt tóc tôi, sờ thử lên người tôi rồi buông một câu lộ rõ vẻ thất vọng :
– Hả? Chỉ là búp bê? Nhưng quần áo đẹp quá! Cái này cả nam cả nữ mặc đều được. Có vẻ là đồ tốt!
Sau câu nói ấy, anh ta thô lỗ cởi phăng chiếc áo khoác của tôi và choàng lên người kèm theo một tràng cười sảng khoái :
– Búp bê đâu cần mặc đẹp vậy làm gì? Cho tôi nhé. Cảm ơn, tạm biệt!!!
Tuy tôi hơi tiếc cái áo đó, nhưng hình như…. Anh ta rất vui, anh ta đã cười mà. Tôi còn rất nhiều áo đẹp mà Thần đã tặng, liệu anh ta…có đến nữa không?
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ lại đến. Mùa hạ nắng nóng nhưng hoa viên này thì cỏ cây vẫn tươi tốt, xum xuê và những cơ n gió mát lành dễ chịu. Đây là đặc ân của Thần ban cho nơi đây – mảnh đất của sự trường tồn và an vui.
Từ lúc chàng trai ấy đi rồi , cũng có mấy người đến đây nhưng tôi chưa gặp thêm một người nào cả. Họ giả là sợ hoa viên đẹp nhưng vắng hoe không một bóng người hoặc cũng có thể do sợ vì hoa viên quá đẹp . Mà hình như tôi nghe nói rằng, con người rất kì lạ, phàm cái gì quá đẹp, họ cũng nghi ngờ, cũng liên tưởng đến ma quỷ và những sự cám dỗ. Hoa viên này ở một nơi hoang vắng, lại đẹp như vậy, có thể họ sợ chăng? Chẳng ai nghĩ đây là vùng đất của Thần, của yên lành , của ánh sáng …
Tôi vẫn sống ở hoa viên, ngày cũng như đêm, không ngừng cầu nguyện , cầu nguyện. Hy vọng cứ mỗi ngày một lụi tắt, nhưng vẫn âm ỉ không nguôi. Rồi một ngày, khi tôi đang ngắm bầu trời thì có một nữ nhân đi vào. Không như những người khác hoảng sợ và thất vọng, cô ấy thốt lên đầy ngạc nhiên và thích thú :
– Woa !!! Búp bê đẹp quá!!!
Không thô lỗ, và cũng không có chút sợ hãi khi chạm vào tôi, cô ấy rất nhẹ nhàng dùng những ngón tay lướt qua sống mũi, rồi môi, rồi những ngón tay trượt nhẹ xuống cằm tôi. Gương mặt cúi xuống gần sát gương mặt đang bất động như bất cứ một con búp bê bình thường nào khác. Đó là một gương mặt thon dài với những đường nét như một pho tượng tuyệt tác. Đôi mắt màu lục bảo trong veo như những viên đá quý không chút cát bụi như đôi mắt của bao kẻ tầm thường . Mái tóc mềm như những sợi tơ được cột cao bằng một dải nơ mềm mại . Mái tóc và dải nơ mềm đến mức chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm chúng bay phấp phới.
– Bạn như có sinh mệnh vậy, thật thần kỳ.
Cô ấy nói rồi ngồi xuống. Tôi vui đến nỗi n.g.ự.c như thắt lại. Cô ấy khẽ ngả đầu vào vai tôi và hát. Tiếng hát càng lúc càng nhỏ, cô ấy đã ngủ rồi. Tôi nhắm mắt thầm cảm ơn thần bằng những lời lẽ trang trọng và thể hiện lòng cảm thán nhất mà tôi biết trong đầu.
Không biết có phải khi ấy tôi buồn ngủ do hạnh phúc quá không mà tôi lại mơ hồ nghe thấy tiếng Thần đang thở dài.
Cô ấy đã ở lại , tôi không nhúc nhích được nhưng cô ấy mỗi ngày đều đến bên tôi, tôi không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn cô ấy, cô ấy đã nói rất nhiều về bản thân cho tôi nghe.
Rằng cô ấy sống ở thị trấn kế bên, là con gái trong một gia đình quan lại rất giàu có. Cô ấy cũng từng có người yêu, ánh mắt cô sáng lên khi nói về chàng trai đó. Anh ấy có một làn da ngăm đen khỏe mạnh và khả năng kiếm đạo rất tuyệt vời. Cả hai là bạn thanh mai trúc mã, vốn tưởng là tất cả đều êm đẹp, vậy mà mấy năm trước, chàng trai nói muốn đi một chuyến để tìm hiểu thế giới. Còn nói với cô ấy “ Anh sẽ mau trở về thôi” , vậy mà lại đi luôn . Có người dèm pha rằng anh ta thay lòng đổi dạ, khám phá thế giới chỉ là cái cớ để vui thú bên người phụ nữ khác, người lại an ủi rằng anh ta có thể bị tai nạn hay gặp trục trặc gì đó nên tạm thời chưa thể về được. Cô ấy không biết phải làm sao, không biết phải tin ai, chỉ biết ngày này qua ngày khác ngồi chờ đợi và trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Ba năm trôi qua, không quên được chàng trai đó, thế là cô ấy đã bỏ nhà ra đi, sống trong cô đơn và như người mất hồn, bước chân cô đã lạc đến hoa viên .
Mỗi ngày cô gái đều đến hoa viên, trang điểm tỉ mỉ, chải tóc, hái hoa phủ lên người tôi, thậm chí còn may cả những bộ đò cầu kì và đẹp mắt để thay cho tôi thường xuyên. Ở bên cô gái thật sự rất bình yên, tôi yêu nụ cười của cô ấy, nhưng tôi biết nụ cười ấy luôn mang theo một nỗi buồn. Có lúc trong đêm, tôi mơ hồ cảm nhận được tiếng khóc và những giọt nước mắt. Tôi muốn ôm lấy bờ vai gầy guộc đó, hay lau đi nước mắt trên gương mặt kiều diễm ấy nhưng tôi không làm được.
Nửa năm trôi qua, cô gái càng lúc càng trở nên buồn bã, cô ấy không hát và nói chuyện nữa. Một lần thôi cũng được, xin hãy cho tôi nghe giọng hát ngọt ngào và trong trẻo của cô, cô gái đáng thương!
Có một ngày, cô ấy thức dậy sớm, đi đến ngồi xuống bên tôi như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Cô ấy vẫn làm tóc, trang điểm cho tôi, còn tỉ mỉ hơn cả những lần trước, bộ đồ cô ấy mang đến là bộ đồ đẹp nhất cùng những bông hoa tươi nhất để làm đồ trang sức cho tôi. Vừa làm, cô ấy vừa hát khe khẽ nhưng nước mắt thì tuôn trào. Vòng tay ôm tôi thật chặt, những giọt nước mắt từ đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp rơi xuống gương mặt tôi. Giọng cô như vọng về từ một nơi nào đó thật xa xăm :
– Tôi sẽ về sớm với búp bê nhé !
Nhưng trong thâm tâm, tôi biết, đó là cách nói khác của từ : vĩnh biệt
Tôi nhìn bầu trời hoàng hôn. Rất rực rỡ, rất chói mắt. Gió thổi đến, cuốn đi những cánh hoa mà cô gái đã xếp chúng thật gọn gàng và đẹp mắt quanh người tôi bay lả tả trong ánh hoàng hôn cuối ngày đỏ ối như màu máu. Không biết khi cô ấy ra đi có được nhẹ nhàng như những cánh hoa kia không?
Thần lại đột ngột xuất hiện, ánh mắt màu xanh dương làm ánh hoàng hôn rực rỡ bỗng chốc dịu lại . Tôi lại có thể nói được và cử động được. Đôi mắt mang gam màu lạnh ấy lại buồn bã nhìn tôi :
– Ta đã nói rồi mà, búp bê. Họ sẽ không ở lại đâu bởi vì họ còn có những câu chuyện của bản thân họ nữa.
Tôi im lặng, không nói gì cả, giọng Thần vẫn đều đều bên tai :
– Vậy bây giờ búp bê tính sao?
– Tôi không biết!
Ánh mắt của Thần bỗng chốc như một cô gái, nhưng dường như, vẫn đọc được tia hy vọng trong mắt tôi, Thần lại thở dài :
– Thôi được, ta sẽ cho búp bê thêm một cơ hội nữa. Lần này búp bê có thể cử động được, nhưng vẫn không thể nói được. Ta thực lòng không muốn búp bê buồn bởi vì … búp bê là bảo bối của ta.