Trong cung điện rộng lớn và trống trải, ánh nến mờ ảo.
Ta nhìn chằm chằm vào đầu giường trạm khắc rồng vàng, trầm ngâm.
“Đây là tẩm điện của hoàng đế.“
Mà ta giờ đây không một mảnh vải che thân, chỉ có một góc chăn nhỏ vắt chéo phần bụng, vừa khéo che đi bên dưới.
Bên cạnh ta phát ra tiếng ngáy rất nhỏ của hoàng đế đang ngủ say.
Ta ngồi dậy, khẽ chạm vào cánh tay lạnh giá của mình.
Thủ cung sa đã biến mất.
Trên thân thể ta đâu đâu cũng hằn đầy những vết đỏ mơ hồ, ta tùy ý cử động đều cảm thấy toàn thân đau nhức đầy chua xót.
Ta kéo nhẹ tấm chăn mềm che đi thân thể của mình.
Suy nghĩ của ta cũng đã dần trở nên rõ ràng hơn
Kiếp này ta trùng sinh, vô tình xuất hiện tại đây, lại bị hắn lấy đi sự trong sạch.
Ở kiếp trước, Lệ tần nương nương ngã bệnh, ca ca để cho ta tiến cung chăm sóc nàng ta.
Nương nương và ca ca của ta hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nương nương đối đãi với ta như đối đãi với muội muội ruột của mình.
Về sau, vì tương lai, nàng ta đã tiến cung làm phi tử của hoàng đế. Ca ca của ta cũng từ bỏ y quán, tiến cung làm ngự y triều đình.
Ta đã rất lo lắng khi nghe tin nàng sinh bệnh và ta đã rất vui khi có thể vào cung chiếu cố nàng.
Tiến cung được vài ngày, ca ca dẫn ta theo đến Thái y viện lấy chút thuốc.
Ta cầm trên tay thang thuốc đi theo phía sau ca ca, qua một ngã rẽ, ca ca bông dưng biến mất ngay trước mắt ta.
Trong hoàng cung xa lạ với sự kiểm soát chặt chẽ mọi lúc, ta không dám cử động, đành đứng đó đợi ca ca quay lại đón ta.
Bông ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng mình, ta tưởng ca ca đã quay trở lại.
Ta vui mừng quay đầu lại nhưng lại bắt gặp một khuôn mặt lạ lẫm không phải ca ca của ta.
Sắc mặt hắn ta đỏ bừng bất thường, đáy mắt hắn lộ rõ sự thú tình khi nhìn ta.
Hắn một tay kéo ta lại khiến cho dược liệu trong tay ta rơi xuống đất rồi nhấc bổng ta nên rồi ôm ta vào tẩm điện.
Ta đã không thể vùng vẫy, lúc đó tứ chi ta không còn một chút sức lực , yếu đuối đến nỗi ta không thể nhấc lên được.
Chờ đến khi ta tỉnh lại, ta đã thành bộ dáng như này.
Ta tự tay bắt mạch cho mình, quả nhiên.
Đúng như suy đoán của ta, chắc chắn tách trà mà ca ca tốt của ta đưa cho ta ở Thái y viên, quả nhiên đã có người bỏ thêm thuốc.
Và vị hoàng đế bên cạnh ta có lẽ cũng bị hạ thuốc như ta vào trong đồ ăn hoặc trà.
Ở kiếp trước, sau khi tỉnh lại ta cũng chẳng mảy may suy nghĩ nhiều, buột miệng trách cứ tên d.âm t.ặc lớn mật, thậm trí còn cào vào mặt tên nam nhân đó.
Cũng là khi đó ta chợt nhận ra, người đã đoạt đi cái trong trắng của ta chính là hoàng đế.
Hoàng đế nổi giận đùng đùng, hô to người tới, muốn trị tội ta.
Bước vào cửa, không ai khác lại là nương nương cùng ca ca của ta.
Ta bị đưa về cung điện của nương nương.
Nàng ta đã cầu xin cho ta trước mặt hoàng đế.
Ca ca ta đã nói rằng vì hoàng đế đã sủng hạnh ta nên nhất định phải cho ta một danh phận.
Ta không cần danh phận, ta thầm nghĩ chỉ muốn được xuất cung.
Ca ca lại nói sợ ta xuất cung sau nghĩ không thông. Không có ai chiếu cố ta nên nhất quyết giữ ta ở lại trong cung.
Một tháng sau, ta xem bệnh đã có hỉ mạch.
Hoàng đế biết chuyện đã phái người tới ban thưởng, lại dặn do nương nương chú ý chăm sóc ta.
Nhưng tuyệt nhiên hoàng đế không bao giờ đề cập bất kỳ điều gì khác với ta.
Nương Nương nói bời vì ta đêm đó đã để lại vết cào trên mặt hoàng đế, cho nên tận đáy lòng của hắn đối với ta không vui.
Chờ khi ta hạ sinh hài tử, tự nhiên sẽ có vị phân, nói không chừng còn có thể trực tiếp phong làm quý nhân.
Nhưng ta không muốn bất kỳ danh phận nào và ta cũng không muốn sinh hài tử.
Nương nương ngày ngày đều nắm tay ta tận tình khuyên bảo thuyết phục ta.
Hoàng đế năm nay vừa tròn hai mươi bốn, dưới gối cũng bất quá chỉ có một tiểu công chúa.
Nếu ta sinh hạ hoàng tử, chính là công thần của hoàng thất, dù cho hoàng đế có không thích ta, thái hậu cũng sẽ vì ta làm chủ.
Huống chi ta còn có ca ca và nàng ta, bất kể như thế nào đi chăng nữa, trong hậu cung này cũng sẽ có một chỗ cho ta cắm dùi
Ta vẫn không thể chấp nhận.
Về sau ca ca đã nói cho ta biết, làm tổn hại long tự chính là một tội lớn.
Ta nếu là cố ý đọa đi hài tử, không chỉ có ta sẽ mất mạng, mà còn gia đình ta cũng có thể liên lụy.
Nương nương cũng đồng ý với ta, chỉ cần ta hạ sinh hài tử, nàng sẽ thay ta dưỡng dục nên người.
Nàng cùng ca ca cam đoan với ta, đến khi thời cơ thích hợp sẽ đưa ta ra khỏi cung.