Cà Chua Nhỏ Và Cây Xương Rồng

Chương 2


5.

Vẫn là phòng y tế quen thuộc.

Bác sĩ nhìn Yến Tử An gãy chân, không biết nói gì: “Chân này của em ấy cũng là không may mà gãy?”

Tôi gật đầu được một nửa thì đối mặt với ánh mắt của Yến Tử An, thế là lại lắc đầu, chột dạ nói: “Là em làm.”

Bác sĩ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Ồ, đá này của em rất lợi hại đấy.”

“Là em đạp rồi cậu ấy không đứng vững, sau đó ngồi xuống đùi cậu ấy…”

Bác sĩ: “…”

Thầy ấy nhìn Yến Tử An với vẻ mặt phức tạp, còn đưa tay vỗ vai anh, xử lí xong chân lại đưa gậy cho anh.

Tôi tốt bụng hỏi: “Bác sĩ, chân của cậu ấy có cần chú ý gì không?”

Bác sĩ nhìn tôi chân thành: “Chú ý em là được rồi.”

Tôi: “…”

Thầy có ý kiến với em à?

Lúc đỡ Yến Tử An ra khỏi phòng y tế, kí túc xá đã đóng cửa, tôi nhìn chân anh, không chịu được sự tội lỗi của lương tâm, hỏi một câu: “Cái đó… Hay là cậu đưa Diệu Diệu cho tôi đi, tôi xem thử xem có thể cứu được không?”

Yến Tử An làm như không nghe thấy: “Cậu nói cái gì?”

“Hay là cậu đưa Diệu Diệu cho…”

“Tôi đưa Diệu Diệu cho ai?”

“Tôi…”

“Tôi đưa cái gì cho cậu?”

Yến Tử An đung đưa cái chân bị gãy của mình.

Tôi im lặng: “Diệu Diệu, và Hương Hương.”

“Được, sáng ngày mai xong tiết có thể đến dưới tầng tìm tôi.”

Nói xong Yến Tử An lại thẳng thắn dựa nửa người lên người tôi, để tôi đưa anh về kí túc xá.

Nếu người này nặng 70kg thì chắc chắn 69kg đều là mưu kế.

Rất biết cách hố người…

6.

Sáng hôm sau, Yến Tử An chờ tôi ở dưới tầng.

Tôi cẩn thận gói ghém cây xương rồng cảnh và cây sen đá sắp chết vào túi, đang định đi thì trời đổ mưa, từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất tạo thành một mảng liên kết.

Tôi không mang ô, chuẩn bị đội mưa lao về kí túc xá, ánh mắt nhìn thấy Yến Tử An chống nạng nhíu mày nhìn cơn mưa.

Bên cạnh có các bạn học đang đội mưa chạy hoặc là đi chung ô với bạn, Yến Tử An hay có loại khí thế người sống chớ gần lúc này lại có chút cô đơn.

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm mà đi đến bên cạnh trùm trường hở tí là đánh nhau này.

Đầu tôi chắc chắn úng nước rồi, tôi đi vào siêu thị nhỏ bên cạnh, mượn một chiếc ô siêu lớn, sau đó cầm đến trước mặt Yến Tử An: “Đi, tôi đưa cậu về kí túc xá.”

Giây phút này, tôi trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Ánh mắt Yến Tử An nhìn tôi rất phức tạp, mấy giây sau anh không nói gì mà đi vào ô, cùng tôi đi ra ngoài.

Mưa ngày càng lớn, Yến Tử An khập khiễng nói gì đó nhưng tôi nghe không rõ.

Tôi hỏi: “Cậu vừa nói gì vậy?”

Yến Tử An: “Tôi nói cậu rất đặc biệt.”

Lời này nghe…

Từ, có gì đấy là lạ.

Tôi hắng giọng một cách, nhích xa Yến Tử An ra một chút, cúi đầu ngượng ngùng: “Khụ, tôi phải nói trước, cậu đừng có suy nghĩ gì khác với tôi, tôi không thích người như cậu.”

Yến Tử An im lặng.

Một lúc lâu sau, anh không thể làm gì khác hơn là nghiến răng: “Nhất định phải nói cậu kì lạ cậu mới nghe hiểu được à?”

Tôi nhìn Yến Tử An ướt nửa người do tôi lùi ra xa, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Sau khi về kí túc xá, tôi kiểm tra tình hình của hai cái cây, gốc cây xương rồng hoàn toàn bị hư thối.

Vì để hiểu rõ tình hình, tôi không thể làm gì khác ngoài chấp nhận kết bạn WeChat của Yến Tử An, hỏi anh: “Cậu thật sự chăm sóc Diệu Diệu của mình đấy à?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Cậu đang hỏi ai vậy?”

Sự tự tin của anh không nên xuất hiện trong trường hợp này.

Yến Tử An lại trả lời: “Một ngày tôi tưới nước tám lần đấy!”

Tôi: “Tôi thấy cậu rất kiêu ngạo, nhưng mong cậu đừng kiêu ngạo như vậy.”

Một lần tưới tám lần nước, thứ tưới chắc chắn là nước trong đầu người này.

Không dễ chữa, nhưng cũng không phải là không thể chữa.

Tôi cắt bỏ vị trí bị hư thối, lại lần nữa cấy ghép, hiện tại cũng chỉ nghe theo mệnh trời.

7.

Trong thời gian Diệu Diệu và Hương Hương dưỡng thương, một ngày Yến Tử An có thể gửi tám trăm cái tin nhắn hỏi tình huống của chúng nó.

Thậm chí còn ép tôi ghim WeChat của anh lên đầu để có thể thấy tin nhắn một cách nhanh nhất.

Đối với chuyện này, tôi chỉ có thể lấp lửng nước đôi.

Cây xương rồng cảnh mọc phần rễ mới, tôi chăm sóc thêm một tuần nữa mới trả chúng lại cho Yến Tử An.

Vậy là không ai nợ ai nữa rồi!

Cùng ngày hôm đó, Yến Tử An không nói gì, ngày hôm sau khi tôi đi học, chỉ thấy trên bức tường trắng treo một lá cờ khen thưởng, trên đó viết: “Bạn học Lâm Diệp Bạch diệu thủ hồi xuân (1), cứu mạng bảo bối của tôi, đặc biệt tặng cờ thưởng để cảm ơn.”

(1) bàn tay vàng khải tử hồi sinh

Tôi hóa đá một lúc lâu trước lá cờ treo thưởng này.

Cảm động sao?

Không dám động thì đúng hơn.

Lại còn cứu mạng bảo bối của tôi.

Cái này khác gì đi đại tiện ở trong lớp luôn không?

Kẻ cầm đầu lại còn gửi tin nhắn cho tôi: “Nhìn thấy cờ thưởng tôi tặng chưa? Đắc ý.jpg”

Tôi: “Có, cậu…”

Yến Tử An: “Sao? Cảm thấy may mắn sao?”

Tôi: “Tôi đúng là phục cậu rồi!”

Đã nói không ai nợ ai từ trước rồi, lá cờ thưởng này bị chụp lại rồi truyền đi khắp trường, còn có mấy sinh viên nam gửi tin nhắn nặc danh hỏi tôi có thể trị…

Trị chân gì đấy, mụ nội nó chứ!

Đây là do Yến Tử An gây chuyện trước, vì lịch sự, tôi cũng chuẩn bị tặng lại anh một ca khúc.

Giữa trưa ngày hôm sau, loa phóng thanh trường vang lên một giọng nữ thanh thúy: “Bài hát tiếp theo đây là do bạn học Lâm Diệp Bạch lớp nông nghiệp hiện đại khoa 172 tặng bạn học Yến Tử An lớp toán học…”

Giọng nữ dừng lại một chút như đang nén cười: “Bài hát này đúng là rất trẻ con, tên bài hát là “Đừng thấy tôi nhỏ bé” (2).”

(2) bài hát nằm trong phim hoạt hình Những cuộc phiêu lưu của cá chép nhỏ

Sau đó tiếng hát vang vọng khắp sân trường…

“Đừng thấy tôi nhỏ bé, đừng thấy tôi nhỏ bé, nhỏ đến mức bạn không tìm ra.”

“Khi tôi xuất hiện trước mặt bạn, bạn sẽ bị giật mình.”

“La la la ~ Bạn sẽ bị dọa cho mất hồn…”

Tôi nằm trên giường, nghe tiếng ca vang vọng khắp nơi và tiếng chuông điện thoại không ngừng.

Thảnh thơi nhắm mắt lại.

Thật thoải mái!

8.

Đến gần cuối kỳ, vì để hoàn thành hoạt động trong học phần, tối thứ sáu, tôi đến một nơi khác tham gia hoạt động câu lạc bộ, lúc bắt chuyến xe cuối cùng để về đã quá muộn, thấy kí túc xá sắp đóng cửa, tôi vừa xuống xe buýt đã bắt đầu phi nước đại.

Vị trí trường học khá vắng vẻ, lúc này trên đường đã không còn bóng người.

Tôi vừa vòng ra cửa hông của trường, đột nhiên có mấy người say xỉn đi xiên xiên vẹo vẹo chặn đường tôi lại.

“Em gái nhỏ, em mới đi đâu chơi về vậy?”

“Đừng đi vội, ở lại uống với các anh vài li đi…”

“Đúng đấy, các anh giỏi nhất là chăm sóc người khác.”

Một trong số đó muốn kéo tay tôi lại nhưng bị tôi nghiêng người tránh.

Nhìn mấy quỷ say rượu này, tôi cảm thấy buồn nôn:

“Uống nhiều thì mau tìm thùng rác phân loại đi, nhớ nôn vào thùng rác có hại.”

Nói xong tôi muốn đi vòng sang bên cạnh, người cách tôi gần nhất xắn tay áo muốn lại gần, tôi còn chưa kịp tránh đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm, người kia bị đạp thẳng ra ngoài.

Tôi ngạc nhiên quay đầu, thấy khuôn mặt âm trầm của Yến Tử An.

Anh không nói lời nào, một tay kéo cổ áo một người khác vật xuống đất, mấy người còn lấy thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng kéo hai người kia lên chạy.

Mãi cho đến khi con đường vắng vẻ chỉ còn mình tôi và Yến Tử An.

Anh nhìn về phía tôi, thấy tôi ngẩn người đứng yên thì nhíu mày: “Không sao chứ, sợ sao?”

Tôi: “Xong rồi.”

Yến Tử An nhíu mày: “Sao vậy?”

“Quá giờ đóng cổng rồi.”

Thấy Yến Tử An không nói lời nào, tôi chế nhạo: “Cậu không sao chứ, sợ sao?”

Anh nhìn tôi, hai chúng tôi đối mặt nhìn nhau nhịn không được mà bật cười.

Tôi sảng khoái vỗ bả vai anh: “Đi, mời cậu ngủ khách sạn năm sao.”

9.

Sự thật chứng minh, không có gì là hoàn hảo.

Ví dụ như lúc này, tôi đứng trước khách sạn lộng lẫy, vì mấy ngày khác vung tay quá trán nên mấy tấm thẻ gộp lại cũng không đủ tiền thuê hai phòng.

Tôi có hơi lúng túng.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Yến Tử An đang ngồi ở sofa trong sảnh, chìm vào suy nghĩ.

Nếu lúc này tôi nói với anh tôi không có tiền thì có phải sẽ rất mất mặt không, đáp án là chắc chắn.

Tôi chỉ do dự một lúc, trong đầu lập tức xuất hiện một chủ ý.

Tôi vẫy vẫy tay với lễ tân, lặng lẽ nói nhỏ: “Lát nữa cậu ấy đến đăng kí, chị có thể nói khách sạn chỉ còn một phòng không?”

Tôi nháy mắt mấy cái với chị gái lễ tân.

Chị gái lễ tân tỏ vẻ chị đây hiểu hết: “Đến lúc đó cho dù hai người có nói thế này chị cũng sẽ nói chỉ còn một phòng!”

“Đúng vậy!”

Đúng vậy, vô cùng hoàn hảo.

Tôi quay đầu muốn gọi Yến Tử An nhưng lại thiếu chút nữa đâm đầu vào lòng anh.

Mả mẹ nó!

Không biết Yến Tử An đã đứng ở sau lưng tôi từ khi nào…

Không phải những lời ban nãy tôi nói với chị gái lễ tân anh đều nghe thấy rồi đấy chứ, vậy chẳng phải sẽ biết tôi không có tiền rồi sao, ôi mất mặt chết mất!

Tôi lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Yến Tử An.

Ô, anh không có phản ứng gì cả.

Không đúng, tại sao tai anh lại đỏ?

Mặc kệ! Tôi không mất mặt là được rồi!

Tôi vốn muốn chọn một căn phòng đôi, qua một đêm là được.

Đến phòng mới phát hiện đây là phòng giường lớn.

Nói đúng hơn là… giường lớn rẻ hơn phòng giường đôi ba mươi tệ.

Chị gái lễ tân cũng nghĩ cho tôi quá rồi.

Nhưng phòng giường lớn đúng là có hơi xấu hổ, ba mươi tệ này tôi vẫn bỏ ra được, tôi nhanh chóng gọi điện thoại xuống dưới lễ tân.

“Chào chị, chúng em muốn đổi phòng khác.”

“Thật xin lỗi, khách sạn chỉ còn đúng một phòng.”

“Khụ khụ… Là em, em muốn đổi phòng.”

“Thật sự chỉ còn lại một phòng này thôi.”

“Khụ khụ khụ, đúng hơn là có thể không phải căn phòng này được không ha ha ha ha ha…”

“Chỉ còn mình căn này.”

Chị gái này thật bướng bỉnh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.