14.
Khâu Nguyên bị lộ mặt, phải đền bù tiền đã lừa của tôi, tôi vô cùng vui vẻ, bắt đầu đắc ý: “Đi, mời cậu ăn khuya, lần này tôi có tiền thật.”
Yến Tử An: “Lần này? Còn lần nào không có tiền à?”
Tôi gượng cười: “Đó không phải ý chính.”
Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, đứng ở ven đường bắt xe, gió hơi lớn, tôi theo bản năng rụt cổ lại.
Yến Tử An thuận tay ném áo khoác cho tôi: “Cầm hộ tôi.”
Tôi: “…”
Nói một đằng làm một nẻo chứ gì?
Hừ, đàn ông.
Tôi vừa mặc áo khoác vào đã nghe thấy một giọng nữ thanh thúy vang lên cách đó không xa:
“Tử An?”
Tôi nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Là một nữ sinh mặc váy dài, đeo túi xách hàng hiệu, đột nhiên cảm thấy cô ta và Yến Tử An ăn mặc giản dị rất hợp nhau.
Còn tôi, vừa đi thực tế về, mang theo bọc hành lý to đùng, người đầy bụi bặm, nhìn không hợp chút nào.
Nữ sinh kia thân mật vỗ vai Yến Tử An: “Lâu rồi không gặp, cậu thấy mình có gì khác không?”
Yến Tử An nhìn từ trên xuống dưới cô ta một lúc, mặc không biểu cảm: “Ngày càng giống mẹ cậu.”
Nữ sinh che miệng cười: “Đúng vậy, mẹ mình xinh như vậy, mình cũng không thể không di truyền được chút nào cả.”
“Ý của tôi là, bây giờ tôi thấy cậu là rụt rè như thấy mẹ cậu vậy.
“Yến Tử An! Cậu như vậy sau này kết hôn mình sẽ giận cậu đấy!”
Vẻ mặt Yến Tử An hoảng sợ: “Đừng nói chuyện kinh khủng như vậy có được không? Vẫn còn việc, đi trước đây.”
Nói xong Yến Tử An nắm cổ tay tôi kéo đi.
Toàn bộ hành trình này nữ sinh kia đều làm như tôi không tồn tại, cố ý xem nhẹ sự tồn tại của tôi.
Không biết vì sao, lúc tôi quay đầu nhìn thoáng qua đã chạm phải ánh mắt nữ sinh kia, cô ta nhướng mày nhìn tôi.
Giống như là đang khiêu khích.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng từ gợi đòn để miêu tả một nữ sinh.
Thế là…
Tôi mặt đối mặt với cô ta.
15.
Yến Tử An không nói với tôi về nữ sinh kia, tôi cũng không hỏi.
Điều khiến tôi bất ngờ là, nữ sinh kia lại đến tìm tôi trước.
Cô ta tìm được phương thức liên lạc của tôi, hẹn tôi ra quán cafe ngoài trường gặp mặt.
“Tôi là vị hôn thê của Yến Tử An, tôi tên Phương Nghi Diệu.”
Cô ta khoanh tay, nâng cằm nhìn tôi.
Tôi: “Ồ.”
“Tôi và Yến Tử An là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ đã đính hôn.”
“Ồ.”
“Yến Tử An rất thích tôi, anh ấy còn trồng một cây xương rồng cảnh, đặt tên là Diệu Diệu.”
Tôi: “…”
Mẹ nó, không ồ nổi nữa rồi!
Sau đó Phương Nghi Diệu nói gì tôi không nghe được nữa, quanh đi quẩn lại là nói tôi tránh Yến Tử An xa ra chút.
Nếu tôi để ý đến lời cô ta nói tôi mới bị ngu đấy.
Đã thời đại nào rồi mà còn thông gia từ bé, ha ha.
Nhưng cây xương rồng tên Diệu Diệu là đúng…
Càng nghĩ càng giận!
Sau khi về kí túc xá, tôi liên tục nhận được tin nhắn từ Yến Tử An, anh không ngừng gửi tin nhưng tôi không trả lời.
Sau đó tôi nhận được một bức ảnh cây xương rồng anh gửi: “Diệu Diệu của tôi hình như xảy ra vấn đề, thần y, cậu xem thế nào?”
…
Thần y rồi lại còn Diệu Diệu!
Tôi trả lời: “Diệu Diệu của cậu thì tự cậu quản đi. Mỉm cười.jpg”
16.
Cuối kì này, học viện mời chuyên gia nông học ở bên ngoài về chấm điểm bài cuối kì cho chúng tôi.
Mặc dù cây cà chua nhỏ của tôi dãi dầu sương gió nhưng cũng may là đã thành công trưởng thành.
Các chuyên gia nông học thay đổi quần áo lao động, lần lượt đi qua thí nghiệm của chúng tôi, lúc đi ngang qua bài của tôi, nữ giáo sư dẫn đầu dừng lại, chỉ vào bảng hiệu bên cạnh ruộng của tôi hỏi: “Đây là gì?”
Tôi chững chạc đàng hoàng trả lời: “Là tên em đặt cho cây cà chua nhỏ của mình.”
Trên bảng hiệu viết: “Bạt tai Diệu Diệu.”
…
Nữ giáo sư sâu xa nhìn tôi một cái, không nói thêm gì rồi rời đi.
Buổi tối tôi đang gặm đùi gà trong canteen, chuyên viên kia đột nhiên ngồi xuống trước mặt tôi.
Giáo sư đánh giá tôi vài lần: “Tại sao em lại đặt tên cho cây như vậy?”
Tôi trả lời qua loa: “Thì… tiện thôi ạ.”
Giáo sư: “Em và con trai tôi rất giống, nó cũng thích đặt tên cho thực vật.”
Tôi: “Vậy sao, theo lời ngài thì chắc cậu ấy rất tinh mắt, đặt tên chắc rất tươi mát thoát tục, không giống Diệu Diệu, Hương Hương gì đó…”
Tôi ghét bỏ lắc đầu.
Giáo sư cười không nói gì.
“Mẹ.”
Trước mặt tôi xuất hiện một bóng dáng, tôi ngẩng đầu lên là thấy Yến Tử An.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là… anh gọi ai là mẹ?
Tôi cứng người quay đầu lại nhìn giáo sư, bà ấy cười như không cười: “Tử An hay nhắc đến cháu, Lâm Diệp Bạch phải không, chào cháu, cô xin chính thức giới thiệu, cô là mẹ nó, cô tên Dư Diệu.”
Bà ấy nhấn mạng chữ Diệu.
Tôi ngẩn người như gặp sét đánh.
Cho đến khi Yến Tử An kéo tôi ra ngoài tôi mới lấy lại tinh thần, tôi kéo tay áo anh: “Chờ chút! Bố cậu tên là gì?”
“Yến Tương.”
Hương Hương…
Ai lại lấy tên bố mẹ ra đặt cho cây cối như vậy chứ!
Yến Tử An rất thản nhiên: “Nhà chúng tôi còn có một chậu trúc tên là Yến Tử An.”
Tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Yến Tử An đột nhiên hỏi: “Nghe nói cậu đặt tên cho cà chua nhỏ rồi? Tên gì vậy?”
Tôi: “…”
17.
Yến Tử An nói anh vẫn luôn phản đối thông gia từ bé mà nhà mình định ra, ồn ào cũng đã rất nhiều năm.
Nhưng nhà họ Yến ở thành phố cũng được xem là tai to mặt lớn, tùy tiện hủy hôn sẽ bị người khác chỉ trích.
Cuối cùng Dư Diệu cho con trai một cơ hội, để sát thủ thực vật nuôi một chậu xương rồng cảnh và một chậu sen đá sống được một năm.
Chỉ cần thành công, việc đính hôn thông gia từ bé của họ sẽ hủy bỏ.
Yến Tử An khổ sở chăm sóc, thấy gần một năm còn bị tôi rút gai rồi ném sang cây sen đá.
Khó trách lúc trước anh còn tuyên bố muốn đâm đống gai đấy lên người tôi.
Chuyện này đúng là không thể tha thứ…
Hình như tôi đã quên chuyện gì rất quan trọng.
Tôi đột nhiên nhớ ra, ánh mắt chấn động, kéo Yến Tử An chạy: “Không phải mấy ngày trước cậu nói Diệu Diệu xảy ra vấn đề sao? Mau đưa tôi đi xem!”
Yến Tử An kéo tôi về, tôi không cẩn thận lao vào trong lòng anh.
Yến Tử An cúi đầu nhìn tôi: “Lừa cậu thôi.”
“Cái gì?”
“Cây xương rồng cảnh không sao, tôi muốn gặp tôi nên mới tìm cớ thôi.”
Tôi ngẩn người.
Yến Tử An tiếp tục tung chiêu: “Vậy còn cậu, cậu để ý cái tên Diệu Diệu này như vậy có phải vì người tên Phương Nghi Diệu kia không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như đã nắm chặt tôi trong lòng bàn tay.
Nhưng tôi còn lâu mới để người ta làm như vậy!
Tôi kéo lấy cổ áo anh, khập khiễng hôn lên môi anh:
“Vì em thích anh nha!”
Hôn xong tôi mới cảm thấy ngượng ngùng.
Hình như nữ sinh bình thường sẽ không thế này… Xong đời, không phải Yến Tử An sẽ bị dọa đấy chứ…
Tôi nhìn xung quanh, đang muốn nói gì đó, Yến Tử An đột nhiên giữ gáy tôi lại, cười hôn xuống:
“Đã là của em rồi.”
…
Ừm, người như Yến Tử An, phải nắm chặt trong tay mới được!
18.
Cà chua nhỏ của tôi miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng với bề ngoài này cảm giác như không có giá trị nghiên cứu gì, giảng viên hướng dẫn để tôi tự xử lí.
Tôi bọc lại hết đưa cho Yến Tử An, anh biết tôi tặng đồ mình trồng thì lập tức ném bóng rổ đi chạy đến.
Ba quả cà chua nhỏ, anh cẩn thận cầm một quả.
Tôi nói: “Mặc dù nhìn không đẹp nhưng em cảm thấy vẫn ăn được.
Yến Tử An không thèm rửa, trực tiếp ăn một miếng.
Bên cạnh có người hỏi: “Anh Yến, anh có chơi nữa không?”
Yến Tử An: “Không chơi nữa! Đang ăn cà chua nhỏ.”
Người kia ồ một tiếng, quay người định rời đi thì Yến Tử An gọi lại: “Cậu không hỏi tôi đang ăn cà chua nhỏ gì sao?”
Người kia: “Anh đang ăn cà chua nhỏ gì vậy?”
Yến Tử An nở nụ cười si mê: “Cà chua bạn gái tôi tự trồng!”
Tôi ở bên cạnh yên lặng che mặt.
Chỉ nhìn bề ngoài của mấy quả cà chua này thì đúng là không đáng để tán dương chút nào.
Có hơi… mất mặt.
Trên đường quay về với Yến Tử An, tôi gặp bạn cùng phòng, cô ấy nhìn chằm chằm quả cà chua nhỏ cuối cùng trong tay Yến Tử An, kinh hãi nói: “Cmn Lâm Diệp Bạch, cậu là cái đồ không có lương tâm, không phải cậu nói tự tay trồng cà chua để tặng cho bạn trai tương lai sao? Mình xin cậu cũng không cho! Bây giờ cậu lại tùy tiện tặng người khác như vậy sao?”
Tùy tiện? Đây cũng đâu phải.
Tôi kéo tay Yến Tử An nói:
“Cậu thấy đó, bạn trai mình.”
Đã được chứng nhận nha.
[Hết]