Làn da Ôn Vũ Hà không tính là đặc biệt trắng, ngũ quan cũng không thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, nhưng lại có một khuôn mặt khiến người khác nhìn thấy đã thương tiếc.
Đôi mắt đa tình của bà ta phảng phất chất chứa sầu bi, thời điểm mặt không chút thay đổi cũng giống như là có điều oan ức không thể nói ra, là một người phụ nữ có thể khiến cho người khác muốn bảo vệ.
Khi nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng đứng ở cửa, Ôn Vũ Hà không khỏi sửng sốt.
Bà ta biết Đường Thần Phong. Hoặc là nói, bà ta biết hết mọi người bên cạnh Đường Dư, có vài người tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng ảnh chụp và tư liệu đều thuộc làu làu.
Đường Thần Phong từng có duyên gặp bà ta một lần, chính là trong hôn lễ của Đường Dư và Quý Thanh Sơn. Tướng mạo tuấn lãng và dáng người cao lớn của Đường Thần Phong khiến Ôn Vũ Hà khao khát, sự quan tâm che chở của hắn đối với Đường Dư khiến Ôn Vũ Hà sinh lòng ghen tị.
Nhưng thật đáng tiếc, bà ta và Đường Thần Phong trời sinh là địch nhân.
Tất cả mọi thứ của Đường gia, bà ta phải có được toàn bộ!
Sau khi thay đổi suy nghĩ, Ôn Vũ Hà giả vờ như không nhận ra Đường Thần Phong, vẻ mặt kinh ngạc: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là…?”
Giọng nói của bà ta đầy vẻ dịu dàng.
Đường Thần Phong là ai? Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra dã tâm cùng dục vọng ẩn giấu dưới bề ngoài động lòng người của Ôn Vũ Hà.
Tuy rằng Ôn Vũ Hà đã hết sức làm bộ như không nhận ra hắn, nhưng Đường Thần Phong cũng không bỏ qua một tia quen thuộc trong mắt bà ta.
Hắn đã từng gặp bà ta trước đây chưa? Đường Thần Phong nhanh chóng lục lại trí nhớ, nhưng không biết được hắn từng gặp qua nàng khi nào, vậy nên từ bỏ việc nhớ lại.
“A, thật xin lỗi, hình như là ta đi nhầm chỗ.” Đường Thần Phong cũng giả vờ không biết gì, trên mặt vẻ mặt xin lỗi.
Anh nhìn số bên ngoài, thấp giọng nói: “Tôi nhớ nhầm à?”
Mặc dù biết Đường Thần Phong nhất định đến gặp Quý Tư Hàm, nhưng Ôn Vũ Hà vẫn nói: “Anh có nhớ nhầm số phòng không? Không biết anh đến đây gặp ai? Có lẽ tôi có thể giúp anh.”
“Vậy thì rất cảm ơn.”
Đường Thần Phong cảm kích nói: “Tôi tới tìm cháu gái tôi, nó xảy ra tai nạn xe cộ, tôi đến thăm nó.”
“Chắc là phòng bệnh bên cạnh.” Ôn Vũ Hà cười dẫn đường cho hắn.
“Được rồi, cảm ơn.” Đường Thần Phong lễ phép đóng cửa phòng Ôn Vũ Hà, ra hiệu cho Quý Tư Hàn ở bên cạnh nghe lén.
Quý Tư Hàm hiểu ngay, nhanh chóng trở về phòng bệnh. Ngay sau đó Đường Thần Phong đuổi theo, đóng cửa phòng lại.
“Cậu, thế nào rồi? “Quý Tư Hàm hỏi.
“Mặc dù bề ngoài trông rất yếu đuối và thậm chí quyến rũ, nhưng bà ta chắc chắn là một người khác với vẻ ngoài.” Đường Thần Phong cay đắng nhận xét.