Quý Tư Hàm ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh lại trời đã sáng.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt ngồi một nữ nhân hai mắt sưng đỏ, lớp trang điểm lấm lem.
Cô thiếu chút nữa không thở nổi, bị dọa ngất xỉu.
Nữ quỷ này là ai?
“Nữ quỷ” mang theo nức nở mở miệng: “Cậu bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy cũng không nói cho tớ một tiếng, cậu có còn coi tớ là bạn bè không?”
Quý Tư Hàm sửng sốt, mũi cay cay, nước mắt tràn mi.
Đó là Tô Minh Hi!
Tô Minh Hi là bạn tốt nhất của cô, ở trước mặt người ngoài tính cách có chút mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Quý Tư Hàm lại thập phần cởi mở rộng rãi, hoạt bát. Hai người từ nhỏ đã cùng một chỗ lớn lên, thân thuộc yêu thương nhau như một người.
Kiếp trước vì bảo vệ Quý Tư Hàm, Tô Minh Hi bị Quý Tư Ngữ nhiều lần hãm hại, cuối cùng bị hại chết, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.
Nghĩ đến thảm trạng đời trước của Tô Minh Hi, nước mắt Quý Tư Hàm không ngừng chảy xuống.
Tô Minh Hi vừa lau nước mắt cho mình, vừa lau nước mắt cho Quý Tư Hàm, cuối cùng, hai thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn ôm nhau.
“Nha đầu Hàm Hàm, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu bao nhiêu không?” Giọng Tô Minh Hi lên án còn mang theo giọng mũi.
“Tớ xin lỗi, Hi Hi.” Quý Tư Hàm nghẹn ngào nói ra câu xin lỗi vốn nên nói từ kiếp trước.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tô Minh Hi nhớ trên người Quý Tư Hàm có vết thương, sợ cô khóc nhiều đau đầu, che hai mắt Quý Tư Hàm lại, không cho cô tiếp tục rơi nước mắt.
Quý Tư Hàm hít hít mũi, bởi vì bị bịt kín hai mắt nên không nhìn thấy gì, lấy tay sờ soạng đầu giường rút khăn giấy muốn lau nước mắt.
Thấy bộ dáng “người mù sờ voi” của bạn thân, Tô Minh Hi không khỏi cười ra tiếng.
Cô nàng cầm lấy khăn giấy, động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho Quý Tư Hàm, lau khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, lại lau lung tung trên mặt mình.
Nhìn thấy khăn giấy trên tay một mảnh đen đen hồng, Tô Minh Hi trừng lớn hai mắt.
“Trời ạ, tớ quên mất, hôm nay tớ trang điểm rồi mới đến đây!” Cô nàng kêu lên.
Quý Tư Hàm gần như bật cười trước bộ dạng của cô nàng, trong giọng nói còn mang theo giọng mũi, lại có thể nghe ra ý cười rõ ràng: “Ha ha ha, lúc tớ mới vừa ngủ dậy còn tưởng rằng đầu giường có một nữ quỷ ngồi, thiếu chút nữa dọa tớ ngất xỉu.”
Tô Minh Hi không dám tin chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mình chật vật trong gương, phát ra một tiếng chửi kinh điển: “Shit!”
“Ha ha ha ha ha!” Quý Tư Hàm cười rất vui vẻ.
Đường Dư xách canh gà còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng cười của Quý Tư Hàm, vốn tâm sự nặng nề không khỏi thư giãn một chút.
Cô mở cửa: “Hàm Hàm, có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
“Mẹ.” Quý Tư Hàm nhìn thấy Đường Dư, hai mắt sáng ngời.
“Mẹ tới rồi.”
“Hi Hi đến thăm con, khóc đến mức chảy hết phấn son nhìn giống như nữ quỷ ha ha.” Quý Tư Hàm không nể tình mà châm chọc bạn thân của mình.