Đường Thần Phong thấy Tô Minh Hi ở đây nên nói một cách khó hiểu.
“Chị cũng biết ở Đường gia có đầy đủ trang thiết bị y tế đầy đủ, trong nhà còn có bác sĩ tư nhân. Nên cho Hàm Hàm về đó cũng yên tâm, con bé sẽ nhanh khỏe lại thôi.” Đường Thần Phong sợ rằng Đường Dư sẽ không chịu để Quý Tư Hàm về bên Đường gia, nên anh nói ra rất nhiều chuyện tốt cho Quý Tư Hàm nếu về Đường gia.
Đường Dư biết rằng Đường Thần Phong thật sự quan tâm tới Quý Tư Hàm, bà thật sự rất vui: “Em không cần nói nhiều như thế với chị, chị biết em cũng rất quan tâm tới Hàm Hàm. Chị cũng muốn cho con bé về bên Đường gia để tĩnh dưỡng.”
Trong mắt bà hiện lên tia chán ghét: “Với hoàn cảnh bây giờ của Quý gia, chị không yên tâm để con bé về đó. Mà ở bệnh viện thì cũng không tốt cho con bé.”
Đường Dư đồng ý, Đường Thần Phong vui vẻ: “Được rồi, em đã cho xe chờ ở dưới sân. Hàm Hàm dọn đồ đi chúng ta về nhà ông bà ngoại.”
Tô Minh Hi nghe thế liền rời đi, trước khi đi còn dặn Quý Tư Hàm sẽ tới Đường gia tìm cô.
Đường gia là một trong những nhà danh gia vọng tộc của thành phố Thần Nam, ngôi nhà cổ của Đường gia nhìn từ xa như một tòa lâu đài cổ. Khác hẳn với căn biệt thự của Quý gia, thì căn biệt thự cổ của Đường gia nằm ở lưng chừng núi Thần Nam. Toàn bộ ngọn núi này đều thuộc quyền sở hữu của Đường gia.
Tài xế rẽ vào cổng an ninh dưới chân núi, tiếp tục lái xe hai phút phút nữa vượt qua rất nhiều cửa an ninh rồi mới tới cửa Đường gia.
Quý Tư Hàm ngủ gật ở ghế sau, mãi khi tới nơi cô được đánh thức bởi cái vỗ vai của mẹ.
Đường Thần Phong nhẹ nhàng bế Quý Tư Hàm đặt lên xe lăn, rồi từ từ đẩy cô vào trong nhà chính.
Ông ngoại Đường Vân Thương và bà ngoại Văn Ngưng đã chờ hai mẹ con cô từ sáng tới giờ, thấy cả hai người về liền vui vẻ ra đón.
“Hàm Hàm của bà.”
Bà ngoại nhìn thấy Quý Tư Hàm trên đầu cuốn băng trắng, ngồi xe lăn sắc mặt tái nhợt.
Văn Ngưng đau lòng cháu gái suýt thì bật khóc: “Sao lại bị thương thành như thế này hả con?”
Đường Vân Thương cũng giống như vợ mình, ông rất thương đứa cháu gái này.
Ông tức giận quát con gái: “Con làm mẹ kiểu gì thế, tới con gái mình mà con còn không bảo vệ con bé được sao?”
Khi thấy cha mẹ ở nhà đã làm Đường Dư giật mình, khẽ trợn mắt với Đường Thần Phong vì anh không nói cho bà biết cha mẹ có ở nhà.
Đường Thần Phong cười khổ.