Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ

Chương 1


Ta nhớ được tất cả mọi người, duy chỉ có quên đi hắn.

Là đóng kịch thôi

Bởi vì hắn gạt ta uống Vong Tình Thủy.

Về sau hắn quỳ gối trước mặt ta cầu ta nhớ lại hắn.

Ta không có nhớ lại.

Bởi vì ta thật sự quên hết sạch mất rồi.

1.

Ân nhân cứu mạng của Tống Tử Mạch tìm đến cửa,

Năm chàng dẫn đầu quân lính ra trận, nàng ấy là cô nương đã cứu chàng dưới chân vách núi khi chàng bị tấn công trên đường trở về.

Nghe tin nàng ấy tìm đến phủ cả người chàng run rẩy lợi hại, chàng chẳng buồn liếc nhìn một bàn thức ăn ta đã dày công chuẩn bị mất nửa ngày trời.

Bất chấp tuyết rơi dày đặc ngoài trời, chàng rời đi mà không hề ngoảng lại.

Cô nương đó trông thật xinh đẹp đáng yêu, nghe nói nàng ấy đã sống một mình trong núi hơn mười năm.

Nhưng nàng ấy vẫn xinh đẹp có một làn da trắng như ngọc.

Nàng ấy nép vào trong lòng của Tống Tử Mạch, chớp chớp đôi mắt hình quả hạnh nhìn ta: “ Đây là tỷ tỷ sao? Diện mạo của tỷ ấy thật xinh đẹp, nào giống thiếp bị suy dinh dưỡng. A Mạch, chàng phải bồi bổ cho thiếp đấy nhé!”

——

2.

Cô nương trời sinh đã hồn nhiên, hoạt bát và đầy tò mò.

Ngày đầu tiên nàng ta vào phủ, miêu nhi của ta đã bị gi ch.

Nó đã ch trên tay của Tống Tử Mạch.

Ta cẩn thận bế xác của A Linh lên, sau đó mỉm cười nói với nàng ấy.

“ Nếu A Linh đã quấy rầy đến cô nương, thì ta sẽ mang nó đi.”

Ta bước đi rất nhanh nhưng m.á.u của miêu nhi vẫn nhuộm đỏ bàn tay của ta.

Máu đỏ thẫm nhỏ xuống tuyết, để lại vết đỏ chói mắt trên nền tuyết trắng.

3.

Ngày thứ ba nàng ấy vào phủ, thị nữ A Ninh hầu hạ ta đã bị đánh cho đến ch.

Nghe nói nàng đã bị đánh năm mươi trượng.

Lúc ta đến nàng ta chỉ còn thoi thóp thở.

Tống Tử Mạch nói, A Ninh mạo phạm chủ tử, ch cũng chưa đền hết tội.

Ta mỉm cười nhìn ân nhân cứu mạng của chàng nói:

“ Nếu A Ninh đã quấy rầy đến cô nương, thì ta sẽ mang nàng ta đi.”

Ta đỡ A Ninh đi rất chậm nhưng nàng ta vẫn ch.

Cả người nàng dựa vào người ta, từ từ nhắm nghiền mắt lại.

4.

Cô nương kia ở đến ngày thứ bảy, Tống Tử Mạch đi tới phòng ta.

Ta nhìn qua hắn không nói gì.

Chỉ là ngón tay sờ vào chiếc bụng hơi nhô lên dưới lớp áo rộng.

“Đây là canh bồi bổ thân thể .”

Hắn bưng chén canh thấp giọng nói với ta.

“Bổ thân thể?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hoàn toàn như trước đây, vẫn thanh tịnh.

Ánh mắt hắn có chút né tránh, có chút phức tạp.

Ta đem chén canh lên mũi ngửi ngửi, bật cười thành tiếng.

Thì ra Tống Tử Mạch đã quên mất rồi.

Hình như hắn đã quên , ta là công chúa Vu tộc, Vong Tình Thủy này ta từ nhỏ uống mà lớn lên .

Thứ này đối với ta vô hiệu.

Ta mỉm cười cầm chén tiến tới bên môi, hắn khẩn trương nhìn qua ta.

Ta thu ý cười uống một hơi cạn sạch.

Không chần chờ chút nào.

Cầm chén rỗng trả lại cho hắn.

Nhìn qua gương mặt tuấn mỹ , chớp mắt: “A Dặc ca ca, ta từng yêu ngươi.”

Ta nói như vậy.

A Dặc là tên của Tống Tử Mạch tại Vu tộc , bây giờ đã không ai gọi nữa.

Không sai, hai chúng ta đều đến từ Vu tộc.

Một nơi tràn ngập truyền thuyết, nơi mà thượng cổ Nữ Oa Nương Nương thủ hộ .

Ta là Vu tộc công chúa, hắn là thiên mệnh của ta.

Đại trưởng lão nói hai chúng ta từ khi sinh ra, vận mệnh liền khóa lại cùng nhau

Cho nên mười lăm tuổi hắn muốn rời khỏi Vu tộc , ta dứt khoát quyết cùng hắn rời đi.

Tống tử mạch có chút bối rối, bất lực như một đứa trẻ,dùng sức nắm lấy tay của ta.

Ta chớp đôi mắt mờ ảo, giả bộ như bộ dáng của ngoại nhân uống Vong Tình Thủy .

Bàn tay chống trên trán, rất là thống khổ.

Đột nhiên gầm lên một tiếng

Về sau là im lặng một cách đáng sợ.

“Ngươi là ai?” Ta hỏi hắn.

Ánh mắt ta đề phòng nhìn qua hắn, tựa như nhìn người xa lạ.

Có lẽ là ta diễn quá tốt rồi, Tống Tử Mạch sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt của hắn lại đỏ bừng .

Lâu lâu, nhang trong bếp đàn hương đỏ đã gần cháy hết.

Hắn mới nắm chặt bàn tay, cắn răng, nhìn về phía ta.

“Ta, ..ta là …ca ca của ngươi.”

Hắn tiếng nói có chút trầm thấp, lại khàn khàn.

Ta cười, đáy mắt sáng như sao trời

Ca ca?

Như này bọn hắn liền có thể một đời một thế một đôi người sao?

Ngón tay sờ tại trên bụng, trong bụng hài tử tựa hồ có chút bất an, dùng sức đạp thân thể của ta.

“Ca ca? Thật tốt, ngươi là ca ca của ta.”

Ta nhảy cẫng hoan hô nói.

Đầu ngón tay hơi lạnh, toàn thân như đóng băng

Đúng thế, thật tốt.

Hắn là ca ca của ta.

Vậy cũng chính là cữu cữu của hài tử trong bụng ta rồi !

5.

Tống tử mạch nói hắn là ca ca của ta.

Cho nên tại ngày thứ hai ,ta đi Thanh Âm các hắn liền đổi tất cả hạ nhân, ngoại trừ a Lạc

A Lạc cũng bị cảnh cáo, chỉ có thể theo bọn hắn gọi ta là “cô nương”.

Ta vờ như không biết, đem Vu tộc cổ tịch thêm mấy dòng chữ, lại giống như vô ý đưa đến trong tay hắn.

Hắn nhìn thấy cổ tịch , sắc mặt cũng thay đổi.

Trên đó viết uống vào Vong Tình Thủy sau này sẽ đoạn tình tuyệt yêu, tính tình đại biến.

Kẻ nhẹ tự mình hại mình, kẻ nặng đả thương người khác.

Hắn hốt hoảng, bước chân có vẻ hơi lộn xộn, chạy về phía nhà của ta, làm lũ quạ đen trên cành cây cũng phải giật mình


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.