CÁ ƯƠN

1


Ngày tôi sảy thai, mẹ chồng vứt hành lý và đuổi tôi ra khỏi nhà.

 

Chồng tôi, Tống Lộ, đứng nhìn bên cạnh mà không nói một lời.

 

Tôi cười khẩy: “Chúc mẹ con các người mãi mãi bên nhau”.

 

Trở lại năm hai mươi tuổi, nhìn Tống Lộ cầu hôn tôi một lần nữa, tôi đã tát hắn hai phát và bảo hắn cút đi.

 

1

 

Tôi được sinh ra một lần nữa. Trở lại năm tôi 20 tuổi.

 

Ngay khi chấp nhận sự thật này, tôi đã nhìn thấy Tống Lộ. Hắn tiến về phía tôi với một bó hoa: “Diệu Diệu, em sẽ lấy anh chứ? Anh sẽ yêu và bảo vệ em cả đời này.”

 

Thấy hắn run lên vì phấn khích, tôi cũng run theo. Hắn run rẩy vì lo lắng. Còn tôi run lên vì tức giận. Thực sự rất tức giận.

 

Chát! Tôi tát hai phát vào mặt hắn.

 

“Đồ ng..ốc này, em hiểu lầm anh rồi!”

 

Trông thấy hắn là tôi phát ốm, tôi đẩy hắn ra và chạy về ký túc xá.

 

Quay trở lại ký túc xá. Một số bạn cùng phòng thấy sắc mặt tôi không được tốt nên đều vây quanh để an ủi tôi.

 

“Sao vậy Diệu Diệu, tên Tống Lộ kia có thái độ không tốt à?”

 

“Đừng như vậy, ngày hôm qua còn nói cười với nhau mà.”

 

Tôi miễn cưỡng mỉm cười, và vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình đã tái sinh.

 

Tôi đã xác nhận từng người một, họ đều là bạn tốt của tôi thời đại học.

 

Mười năm rồi không liên lạc. Tôi gần như đã quên tên của họ. Tôi cảm thấy rất có lỗi.

 

Sau khi tôi kết hôn với Tống Lộ, hắn đã khéo léo yêu cầu tôi rời xa những người bạn và đồng nghiệp của mình. Tôi chỉ ru rú ở nhà.

 

“Quên đi, chỉ cần Diệu Diệu cậu vui vẻ là được, Tống Lộ thật sự là một tên cặn bã.”

 

Hà Phiêu là đồng hương của tôi. Ngày tôi sảy thai bị đuổi ra ngoài, cô ấy đã đến đón tôi. Nhưng Hà Phiêu đã sai. Tống Lộ không phải là một tên cặn bã, hắn chưa từng vướng vào bất kỳ người phụ nữ nào. Ngược lại, hắn rất bám tôi.

 

Nhưng…… Hắn là Mã Bảo Nam

 

***Mã Bảo Nam*** : đại khái là con trai bảo bối chỉ biết đến mẹ mình, dù đã lập gia đình vẫn nhất nhất vâng lời mẹ.

 

Tôi kết hôn với hắn khi tôi mới 20 tuổi. Cùng độ tuổi 20 như người ra, tôi đã mù quáng bước vào cuộc hôn nhân địa ngục.

 

2

 

Tôi và Tống Lộ là bạn học cấp ba. Hắn đi học muộn và lớn hơn tôi 2 tuổi. Tống Lộ không có bố, mẹ cũng nghèo.

 

Từ nguồn tài trợ, Tống Lộ phải xa gia đình để đi học. Thấy hắn xa nhà lại ngồi cùng bàn nên tôi quan tâm đến hắn nhiều hơn.

 

Lúc đầu Tống Lộ rất nhút nhát và không thân thiện với tôi. Sau đó, vào học kỳ thứ hai của năm thứ hai cấp ba, hắn dần trở nên quen thuộc và đã thổ lộ tình cảm với tôi.

 

Tôi đã đồng ý. Hắn rất xuất sắc, lịch sự và đẹp trai. Điều quan trọng nhất là hắn đối xử với tôi rất tốt và luôn đặt tôi lên hàng đầu trong mọi việc.

 

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ khi đó trong mắt tôi chỉ có hắn. Vậy đó, tôi với hắn cứ thế bên nhau.

 

Trong suốt hai năm hẹn hò, Tống Lộ luôn đối xử với tôi rất tốt, trong lòng tôi đã xác định phải lấy người đàn ông này.

 

Tôi đã lấy hết can đảm để nói chuyện với bố mẹ về điều đó vào năm cuối cấp, rằng tôi muốn dành cuộc đời mình để ở bên Tống Lộ.

 

Sau khi bố mẹ và anh trai tôi gặp Tống Lộ, họ đã phản đối kịch liệt. Tôi vẫn nhớ những gì họ đã nói:

 

“Diệu Diệu, anh chàng kia nhìn thì cũng được, nhưng tâm tư đặt vào mẹ quá nhiều, cho nên cậu ta khó có thể mang hạnh phúc cho con…”

 

“Diệu Diệu, nhà cậu ta quá xa, điều kiện ở nhà cũng không tốt lắm, mẹ sẽ lo lắng khi con làm dâu nhà họ.”

 

“Diệu Diệu, anh sẽ tìm cho em một người thích hợp hơn, Tống Lộ nhìn thấy em bị ức h.i.ế.p sẽ không nói lời nào cũng sẽ không bảo vệ em.”

 

Tôi đã nghĩ gì vào lúc đó?

 

Mẹ hắn rất chu đáo và rất dịu dàng trước mặt tôi. Bà ta thật thà chất phác chứ không hà khắc như những bà mẹ chồng khác.

 

Vì vậy nếu nhà ở xa thì sao? Bây giờ giao thông rất thuận tiện, tôi có về nhà bất cứ lúc nào.

 

Tống Lộ không nói nhiều, càng thấy rõ hắn là người tốt, sẽ không bị phụ nữ khác mê hoặc.

 

Hắn rất tốt với tôi, hắn chỉ tốt với riêng tôi. Tôi chỉ nói khát nước, anh sẵn sàng chạy hai cây số mua nước cho tôi. Tôi chỉ nhíu mày, anh nguyện ý che nắng cho tôi, để tôi không cảm thấy nóng. Khi chúng tôi đi chơi cùng nhau, hắn cố gắng làm việc vài tháng và mua những thứ tôi thích. Cho dù hắn nghèo và ăn bánh bao mấy tháng, cũng không muốn làm tôi chịu tủi thân.

 

Hắn cũng chưa bao giờ khoe khoang trước mặt tôi, luôn âm thầm cưng chiều tôi. Vì vậy điều kiện ở nhà không tốt thì có sao?

 

Tống Lộ có động lực và học tập đạt điểm cao, tôi tin rằng thời gian khó khăn sẽ qua. Tôi sẽ trưởng thành từ từ cùng chàng trai tôi yêu. Và tôi cũng không quan tâm đến điều đó.

 

Điều kiện gia đình tôi không tệ, cuộc sống vật chất của tôi tương đối đầy đủ từ bé. Vì vậy, tôi không quan tâm. Khi đó, trong mắt và tim tôi chỉ có Tống Lộ.

 

Hắn nói với tôi: “Bất kể thời gian dài hay ngắn, anh sẽ chỉ yêu Diệu Diệu, anh sẽ chỉ có một người bạn gái trong đời.”

 

Nhiều ưu điểm như vậy, những cái còn lại không có gì đáng kể. Tại sao một người đàn ông như vậy lại không đáng để tôi giao phó cả đời chứ?

 

Tôi không nghe những lời khuyên can quanh mình. Tôi không quan tâm đến sự khác biệt về hoản cảnh và khoảng cách giữa hai gia đình.

 

Tôi đã mấy lần không nghe lời khuyên của bố mẹ. Sau đó tôi cãi nhau to với cả nhà. Nghe lời khuyên của cô em chồng, tôi đã lấy trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn mà không hề do dự. Bằng cách này, tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình mình.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi cùng Tống Lộ trở về quê hắn. Đường núi khó đi, gió nóng như thiêu như đốt. Nhìn ngôi nhà làng nhỏ xa lạ, không biết con đường phía trước.

 

Tống Lộ khoác tay tôi, tình yêu trào dâng: “Diệu Diệu đừng sợ, bố mẹ không thương em, anh sẽ thương em thật nhiều.”

 

Mẹ chồng tôi lúc đó tươi cười, bà vẫn dịu dàng: “Diệu Diệu, mẹ sẽ coi con như con gái ruột của mình, chăm sóc con thật tốt.”

 

Cô em chồng tôi nắm tay tôi, giản dị mà ấm áp: “Chị dâu, em sẽ đối tốt với chị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.