Sau khi chết, tôi đã phải làm việc quằn quặt trong thế giới xuyên nhanh suốt ba năm.
Cuối cùng cũng có cơ hội được tái sinh.
Mới tái sinh chưa được mấy ngày, hệ thống lại báo với tôi một tin động trời.
Các đối tượng công lược trước đây đã bị hắc hóa sau khi tôi rời đi.
Quan trọng hơn là chủ thần bất lực, đành phải đưa họ đến thế giới mà tôi đang sống!
Nhiệm vụ của tôi là không để họ phát hiện ra danh tính của mình trong vòng một tháng.
Tổ tông ơi, có thật không vậy?
Có biết là tôi đã công lược hàng trăm đối tượng rồi không!
Hàng tá người hắc hóa như thế chỉ sao chỉ vây mỗi mình tôi vậy?
1
Khi hệ thống nói với tôi điều này, tôi đang nằm phơi nắng trong sân nhà mình.
[Ký chủ… Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?] 122 đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, có vẻ hơi chột dạ.
Tôi thư thả nhắm mắt phơi nắng, không để tâm đến những gì nó nói, vẻ mặt thoải mái nói: “122, cậu đến đúng lúc lắm, ngồi xuống phơi nắng đi, mấy ngày không gặp cậu rồi nhớ c.h.ế.t mất.”
122 là hệ thống của tôi trong thế giới xuyên nhanh, tôi làm việc ba năm, nó cũng ở bên tôi ba năm, vì vậy tôi rất thân thiết với nó.
Hôm nay là ngày thứ tư tôi được tái sinh sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ.
122 lần đầu tiên quay lại thăm tôi, không biết mấy ngày trước nó bận rộn chuyện gì.
[Ôi ký chủ, tôi sẽ nói thẳng với cô! Những người cô đã từng công lược trước đây đã hắc hóa sau khi cô rời đi, thế giới trong đấy sắp sụp đổ rồi, chủ thần không còn cách nào khác đành phải đưa họ đến thế giới mà cô đang sống.] 122 nhắm tịt mắt nín thở nói hết một lèo.
Phụt!
Nghe nó nói vậy, tôi phun hết ngụm coca vừa uống ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quả cầu phát sáng đó.
“Cậu nói gì!” Tôi lập tức đứng dậy.
“Tổ tông ơi, thế giới tôi đến không đến hàng nghìn thì cũng phải đến hàng trăm! Đối tượng công lược đếm đi đếm lại cũng có một trăm hai mươi người, trong đó có hàng chục người không bình thường, hàng chục người không phải người, chỉ có mười mấy người bình thường thôi!”
“Nếu tôi bị họ bắt được, chẳng phải tôi sẽ c.h.ế.t sao!” Tôi vừa sợ hãi vừa tức giận: “Trong một thế giới nhỏ đối phó với một người đã đủ khó khăn rồi, bây giờ còn phải đối phó với một nhóm người trong một thế giới, cứu tôi với, để tôi c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng đi, đỡ phải bị họ phát hiện còn phải chịu đủ mọi cực hình.”
[Ký chủ đừng kích động, tôi còn một tin tốt nữa.] 122 thấy tôi không ổn nên vội vàng trấn ani.
“Tin tốt đối với tôi là họ sẽ lập tức biến khỏi thế giới này.” Tôi tê liệt nói.
[Ký chủ, đừng nản lòng, chỉ cần một tháng là được. Sau khi họ đến đây, thế giới nhỏ của họ sẽ nâng cấp, khoảng một tháng nữa là có thể đưa họ trở về.] 122 cọ cọ má tôi, cố gắng giả vờ dễ thương.
[Hơn nữa, chủ thần nói rằng chỉ cần bạn vượt qua được tháng này, tôi có thể tiếp tục bên cạnh cô ở thế giới này.]
Tôi đẩy 122 ra, không chịu nổi bộ dạng này của nó, “Tôi muốn gặp chủ thần.”
Nhưng cuối cùng vẫn không thể gặp được.
Vài ngày trước khi khai giảng, 122 vẫn luôn ở bên cạnh an ủi tôi chỉ cần một tháng, lại tẩy não bảo rằng bây giờ tôi đã đổi sang một khuôn mặt khác, họ sẽ không nhận ra tôi.
Đúng vậy, khi tôi công lược họ, tôi đều dùng khuôn mặt của nguyên chủ.
Nhưng tên thì giống nhau mà!
Bản edit thuộc quyền sở hữu của Bút – page Anh Ba Chị Út và được đăng tải trên web MonkeyD, vui lòng không reup.
2
Ngày khai giảng, tôi cố tình dậy muộn, đến khi gần vào lớp mới chậm chạp đến trường.
Mục đích là để tránh giờ cao điểm.
Như vậy khả năng gặp phải họ sẽ ít hơn.
Thấy còn một phút nữa vào lớp, tôi vội vã chạy lên lầu, kết quả lại bị một người gọi lại:
“Bạn học, trễ giờ rồi. Lớp nào?”
Giọng nói quen thuộc này.
Tôi cứng đờ quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đó.
Quả nhiên không sai, là đối tượng ở thế giới thứ sáu của tôi, Ngô Kiên là kiểu học thần lạnh lùng.
Tôi hít một hơi, não bộ nhanh chóng hoạt động, nhớ lại lúc công lược anh ta cũng có một cảnh như thế này.
Lúc đó anh ta cũng là hội học sinh, tôi thì trễ giờ.
Không được! Tuyệt đối không thể để anh ta cảm thấy tôi có chút quen thuộc nào.
“Lớp 12/4, Lý Ngôn, hừ, bạn trai tôi ở ngoài trường, anh tên Ngô Kiên đúng không, cẩn thận đấy, đừng để tôi đụng phải.” Tôi dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất trong đời để nói chuyện với Ngô Kiên.
Trong thế giới đó, tôi và anh ta ở bên nhau, là kiểu người có thể lười biếng thì lười biếng, có thể không gây chuyện thì không gây chuyện, là một con cá mặn chính hiệu.
Mặc dù tên giống nhau nhưng với vẻ ngoài ngạo mạn của tôi vừa rồi, Ngô Kiên chắc chắn sẽ không nhận ra.
Ngô Kiên nghe thấy tên tôi thì dừng tay đang viết dở, sau đó ngẩng đầu nhìn, nghe tôi nói tiếp, quả nhiên lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
“Trễ giờ, trừ một điểm. Đe dọa bạn học, trừ thêm một điểm.”
Nói xong liền đi.
Tôi kiên định với quyết tâm tuyệt đối không để anh ta nghi ngờ đến mình, liền mắng anh ta một câu thật to: “Bị bệnh à, biết bố tôi là ai không!?”