1.
Tôi nhìn chiếc bánh ga tô trước mặt, trên đó viết “Mừng kỷ niệm 5 năm ngày cưới.”
Rồi quay đầu nhìn bó hoa vừa bị tôi đặt sang một bên.
Cuối cùng, ánh mắt tôi quay qua anh xã đang ngồi đối diện mình – Hạ Khai.
Anh…quả nhiên là rất bình tĩnh.
Ngay sau khi tôi nói “Em muốn ly hôn.”
Tôi tưởng rằng, chí ít anh cũng giận dữ, nhưng chả có gì xảy ra cả, chúng tôi đã ngồi im như thế này năm phút rồi.
“Ly hôn anh không đồng ý, tình cảm của chúng ta không bị rạn nứt, nên không có lý do ly hôn, nếu em muốn bình tĩnh lại thì chúng ta có thể tách ra ở riêng trước, còn ly hôn thì…không được.”
Tôi có chút mờ mịt.
Sao anh không đồng ý chứ?
Tôi không kìm được nỗi tò mò, rốt cuộc cũng hỏi ra miệng: “Vì sao anh không đồng ý ly hôn?’
Hạ Khai kéo lỏng cà vạt, dựa vào lưng ghế: “Anh rất hài lòng về em, cũng hài lòng với cuộc sống hôn nhân của hai đứa mình, vậy nên không cần thiết phải ly hôn.”
Tôi thút thít trong lòng.
Tôi đâu có phải osin nhà anh, anh hài lòng cái m.ô.n.g ấy?
Còn nữa, yêu cầu của anh thấp thế à?
Có vợ chồng nhà ai sống với nhau nguội ngắt và không vui vẻ thế này không?
Anh thấy tôi im lặng, bèn nói tiếp: “Hoặc là, em nói cho anh lý do em muốn ly hôn là gì?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nói ra lời.
Lẽ nào tôi lại nói, người vợ hiền thục khi trước là tôi diễn, bây giờ tôi không diễn được nữa à?
Ông trời ơi, không có thiên lý a a.
Tôi đã cho rằng ly hôn là rất dễ dàng.
“Nếu không nói gì, anh coi như hôm nay không có gì xảy ra, kỷ niệm 5 năm vui vẻ, mau ăn bánh gato đi, anh tặng em cả cái này nữa.”
Anh đặt một chiếc hộp nhỏ trước mặt tôi.
Bên trong là một sợi dây chuyền rất đẹp, chính là cái hôm trước đi dạo trung tâm thương mại tôi vô ý ngắm nó mấy lần.
Hạ Khai, anh đúng là người chồng tốt trời sinh ha!
Nhưng tôi không xứng với anh, hu hu hu, tôi là hỗn thế ma vương, diễn gái ngoan lâu như thế rồi, tôi thật sự không gắng nổi nữa.
Cuối cùng, tôi nén nước mắt nói: “Ở riêng cũng được, tách ra trước, đợi anh nghĩ rõ ràng xong lại ly hôn.”
Vừa dứt lời, tôi liền nghe một tiếng “Keng”.
Cái nĩa trong tay Hạ Khai đã rớt xuống đất.
Vậy là, cứ như thế, hai chúng tôi tách ra ở riêng.
2.
Đã hai năm tôi yêu thầm Hạ Khai, người học trên tôi ba khóa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nộp sơ yếu lý lịch vào công ty anh, còn trở thành cấp dưới của anh.
Nghe chuyện trưởng bối trong nhà anh giục lấy vợ, ngày nào tôi cũng lượn lờ trước mặt anh, ân cần hỏi han.
Cuối cùng, rốt cuộc khiến anh thấy được sự tồn tại của mình.
Lúc nhà anh bắt anh phải mang một bạn nữ tới tham gia tụ hội, tôi thành công leo lên vị trí ấy, trở thành bạn nữ của anh.
Một năm sau, trở thành người “hiền lương thục đức” trong miệng người nhà anh, còn thành công gả cho anh.
Bà con ơi, có ai hiểu lòng tôi không, tôi gả cho người mình thầm mến, quả thực là điều sung sướng nhất trần đời!
Nhưng đó là do tôi lừa mới có được, vì tôi vốn không hiền lương thục đức chút nào, tất cả đều là diễn hết.
Kết hôn được 5 năm, lương tâm tôi đột nhiên trỗi dậy, tôi thấy mình không nên lừa Hạ Khai nữa.
Hơn nữa 5 năm nay, tôi thật sự cũng không cảm giác được Hạ Khai thích mình, tiết mục tự mình dối mình tôi diễn đủ lắm rồi.
Còn nữa, tôi đã sinh một Hạ Khai mini rồi, cho dù ly hôn với anh, tôi vẫn có nơi ký thác tinh thần.
Cho nên, chán rồi, tôi không muốn diễn nữa.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tôi không thể nào ngờ được, Hạ Khai lại không ly hôn.
3.
Ngày đầu ở riêng, tôi bị điện thoại của anh đánh thức.
“Vợ, anh không tìm thấy cái cà vạt màu xanh lam ở đâu cả.”
Tôi mơ mơ màng màng, còn chưa tỉnh ngủ: “Anh xem ở ngăn tủ thứ ba, trong đó là mấy cái cà vạt anh ít dùng, có lẽ nó ở đó đó.”
“Ừ, Cầu Cầu ngủ bên đó có quen không?”
Tôi cúi đầu híp mắt nhìn thằng con trai đang ngủ thẳng cẳng trên giường: “Quen lắm, thằng ch.ó con giờ còn chưa dậy.”
“Thằng chó con?”
Tôi bỗng giật nảy mình, hỏng hỏng, thuận miệng dùng xưng hô tôi hay gọi con trai mất rồi.
Tôi nhìn đồng hồ: “Không có gì, anh nhanh đi làm đi, không đi là muộn đấy.”
Cúp điện thoại, tim tôi đập thình thịch.
Ông trời ơi, ở riêng ngày đầu tiên, hình tượng của tôi đã sắp đổ rồi.
Cơ mà, đổ thì có làm sao, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ly hôn rồi.
Cơ mà, hu hu hu hu, Hạ Khai, em không bỏ được anh, sao anh không thích em xíu xiu nào vậy?
Nếu anh thích em, em còn diễn được mười năm nữa.
Không còn tâm trạng đâu mà ngủ, tôi lắc thằng con dậy, Hạ Khai lớn đã đi làm rồi, Hạ Khai nhỏ cũng phải đến nhà trẻ thôi.
Cậu con trai gặm bánh bảo hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao chúng mình không ở cùng ba nữa ạ?”
Tôi hun hít đầu mũi bé xíu của nó: “Vì dạo này ba bận lắm, đợi hết bận lại được ở cùng nhau. Dù sao ba cũng đi sớm về khuya, con có thấy ba mấy đâu mà.”
Cậu nhóc nhíu mày.
Tôi đưa tay gõ vào giữa trán nó.
“Đừng làm mấy trò như ba con, hở tí là nhíu mày.”
Bánh bao trên tay cậu nhóc rớt bộp xuống bàn: “Mẹ, hôm nay mẹ nói chuyện kỳ lạ quá.”
Trước đây diễn nhập vai quá, trước mặt con trai tôi cũng không dám nói lung tung, nói gì cũng phải cẩn thận, nghẹn gần chết.
Giờ thông suốt rồi, cũng chẳng thấy có gì to tát cả.
Kỳ lạ à?
Sau này sẽ càng kỳ lạ hơn nữa đấy, con của mẹ!