Nhà này không có máy lạnh, vừa ra khỏi phòng tắm đã lạnh cóng, Ngụy Hàn run rẩy lao ra, như thường lệ nhảy mạnh lên giường để lấy hơi ấm.
Đột nhiên, từ trong ổ chăn vươn ra một đôi tay đặt lên người anh, lập tức ấm áp.
Nhưng…
“Sao cậu lại ở trên giường của tôi!”
Chăn hoa tinh không hiểu, “Tôi là cái chăn của anh mà, không ở trên giường anh thì ở đâu?”
Ngụy Hàn: …..
Cậu ta nói rất có lý, không thể phản bác.
Ngụy Noãn cười toe toét: “Ngủ đi, không có tôi anh sẽ lạnh.”
“Haiz.” Ngụy Hàn thở dài nói: “Mặc dù cậu rất ấm, nhưng bây giờ cậu dù sao cũng là người rồi, chúng ta không thể ngủ chung.”
“Tại sao?” Ngụy Noãn có chút lo lắng, “Chúng ta đã ngủ chung hơn mười năm rồi mà, không có tôi anh ngủ không được, chẳng lẽ… anh không thích tôi nữa?”
“Không phải không phải không phải ý đó.” Ngụy Hàn nói: “Bây giờ cậu không còn là cái chăn hoa nữa, chúng ta nên ngủ riêng ra, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Ngụy Hàn cắn răng: “Hơn nữa tôi thích đàn ông, lại càng không thể ngủ chung với cậu.”
Ngụy Noãn bĩu môi, không chấp nhận lý do này, trong lòng cậu họ đã ngủ chung hơn mười năm rồi, tại sao biến thành người lại không được? Cậu vẫn có thể sưởi ấm cho Ngụy Hàn mà.
Cậu cố gắng cuối cùng: “Vậy tôi biến thành chăn hoa ngủ với anh được không?”
Ngụy Hàn không nghĩ ngợi mà từ chối: “Không được, không giống nhau.” Nghĩ đến Ngụy Noãn quấn chặt lấy anh để sưởi ấm mà ngủ, anh xấu hổ không chịu được.
Tuyệt đối không được, anh đỏ mặt kiên quyết lắc đầu.
Ngụy Noãn cúi đầu, Ngụy Noãn không vui, Ngụy Noãn…
Đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt như bị kẻ bạc tình làm tổn thương sâu sắc chất vấn: “Chỗ nào không giống, tôi là chăn hoa chăn hoa là tôi, chỗ nào không giống, anh không thích tôi nữa đúng không, anh nói thích tôi nhất mà.”
“Tôi không phải, thật sự không giống mà.” Ngụy Hàn đối diện với vẻ đáng yêu sắp khóc không thể làm gì, hoảng loạn nói: “Cậu đừng khóc, trước đây tôi không biết cậu đã thành tinh, mới ngủ chung với cậu, bây giờ biết rồi tất nhiên không thể nữa.”
“Anh không thích tôi nữa…” Ngụy Noãn nghe gì cũng không lọt tai, đột nhiên tức giận kéo cái chăn bông trên giường lên nói: “Anh thích nó đúng không! Nó không ấm bằng tôi!”
Ngụy Hàn: “Tôi không có… tôi thích cậu nhất mà!”
Như thể bấm nút tạm dừng, Ngụy Noãn ngớ ra một giây rồi cười nói: “Vậy anh ngủ với tôi chứ?”
Ngụy Hàn xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Ngủ ngủ, còn không mau đắp chăn?”
“Ồ, được.” Nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe lời.
Tuy nhiên Ngụy Hàn biết, vị này chẳng ngoan chút nào, cứng đầu lên anh không làm gì được.
Tưởng rằng có thêm một người sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ không mộng mị.
Có lẽ vì cậu ấy là cái chăn mười mấy năm của mình, và có Ngụy Noãn ở đâu thì chỗ đó luôn ấm áp
‐———–
Một người một yêu sống cùng nhau, ban đầu họ còn lo gặp người đạo sĩ bắt quái, hoặc yêu quái khác.
Thực tế đã ba tháng trôi qua, mùa xuân đã đến, họ vẫn chưa gặp thứ gì không phù hợp với khoa học.
Quả nhiên, không khoa học chỉ có mỗi nhà mình.
Ngụy Hàn ngồi trên ghế nằm ở ban công phơi nắng, nhìn vào trong nhà thấy chăn tinh đang mê mẩn nghịch điện thoại, xem tivi mà lắc đầu cảm thán.
Không ai có thể chống lại sức hút của sản phẩm điện tử.
“Nghỉ ngơi một lát rồi xem, coi chừng mắt không chịu nổi!” Lại là lời khuyên nhủ cũ rích mỗi ngày.
Đáp lại vẫn là giọng điệu bướng bỉnh: “Tôi không phải người, tôi là yêu tinh tôi không sợ.”
Haiz, tiểu yêu tinh này càng ngày càng không kiêng nể gì.
Nhưng anh có cách nào đâu? Ngụy Hàn chỉ có thể đứng dậy pha hai cốc trà kỷ tử hoa cúc…
“Ngày mai có phải nhập học không?”
Ngụy Hàn gật đầu, không để ý mà thay cốc trà kỷ tử cho Ngụy Noãn bên cạnh cốc nước ngọt, nói: “Đúng vậy, lát nữa tôi phải dọn đồ mùa đông đi.”
Trong kỳ nghỉ đông, anh cũng hỏi Ngụy Noãn có muốn dùng thân phận bình thường để đi học không, kết quả tất nhiên là không.
Có ăn có uống tại sao phải đi học. Chăn tinh sau khi đi học một tháng cùng Ngụy Hàn bây giờ nghe đến học là phản cảm.
Ngụy Hàn: …
Anh còn có thể nói gì? Yêu tinh nhà mình đành phải tự nuôi thôi.
Không đi thì không đi.
“Cậu nhớ uống trà kỷ tử, tôi đi dọn đồ.”
Ngụy Noãn bĩu môi, không ngẩng đầu nói: “Tôi không uống, không ngon bằng nước ngọt.”
Ngụy Hàn cầm chai nước ngọt đi một cách thành thạo nói: “Không uống hết thì đừng mong uống nước ngọt.”
Thời tiết ấm dần, những tấm chăn bông dày trên giường cũng phải dọn đi, áo khoác bông giặt sạch cũng phải cất vào.
Ngụy Hàn nghĩ nghĩ trong đầu, có kế hoạch, xắn tay áo lên bắt đầu làm.
Xem xong tivi, lại không có nước ngọt uống, Ngụy Noãn không có việc gì làm, cũng lững thững đến giúp dọn dẹp.
Hai người rất ăn ý, một người dọn tủ quần áo, một người dọn vệ sinh, cũng khá hòa hợp.
Ngụy Hàn gấp chăn bông lại cất đi, thay bằng chăn mỏng hơn, rồi cho một tấm chăn bông cũ vào túi định mang ra ngoài để vào thùng quyên góp dưới lầu.
Đến cửa, Ngụy Noãn đột nhiên gọi: “Anh đi đâu vậy?”
“Hả? Tôi mang cái chăn này đi vứt, đắp mấy năm rồi đã cũ.” Ngụy Hàn thuận miệng giải thích.
“Muốn mua cái mới à? Lần trước anh còn nói cái chăn này dày dặn.”
“Cũ rồi không còn ấm nữa, lúc đó sẽ mua cho cậu gối ôm nhé?”
Ngụy Noãn im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: “Được.”
Ngụy Hàn không để ý lắm đến tình tiết nhỏ này, vừa nhẩm giai điệu vừa xuống lầu.
Hoàn toàn không nhận ra hành động vô ý của mình đã gây ảnh hưởng thế nào.
Trong phòng khách, Ngụy Noãn đặt khăn lau xuống, giữ im lặng.
Một lát sau mới tự nói với bản thân “Tôi rất ấm áp mà.”