CÁI CHẾC CỦA BẠCH NGUYỆT QUANG

1


(Văn án)

Đại sư huynh kiêm đạo lữ của ta cứu một nữ tử về, vì nàng ta động dục niệm phàm trần, không biết chừng mực.

Nhưng rõ ràng ta thấy đó là một tên nam q u ỷ tu đội lốt da người.

Sau khi bị ta vạch trần trước mặt mọi người, tên q u ỷ tu kia lột da tự hủy rồi biến mất.

Đại sư huynh lại hận ta thấu xương, nói ta hủy cơ hội làm người của người hắn yêu, sau đó hắn tu luyện đắc đạo thành tiên, hủy tiên môn, rút tiên cốt của ta, phế đạo hạnh tu hành gian khổ của ta, giam lỏng ta trong địa lao, ngày ngày tra tấn.

Một lần nữa mở mắt, ta trở lại trước ngày vạch trần bọn hắn.

Lần này, đương nhiên ta sẽ không ngăn cản hắn theo đuổi ‘tình yêu’ nữa.

Sư huynh ta đạt được như ý nguyện, vì yêu buông bỏ tu hành, nhập thế làm người phàm.

1

Sư huynh Mộ Dung Loan xuống núi, toàn bộ sư môn chìm vào một mảnh tĩnh lặng.

Nhập tông môn mười hai năm, tiêu hao hết thảy tài nguyên của sư môn cùng toàn bộ tâm lực của sư tôn và các trưởng lão, hắn là đệ tử có tiềm năng nhất để tu thành tiên thân, chấn hưng sư môn.

Nhưng nay chỉ còn chưa đầy hai năm là đến đại hội tiên môn, nếu lần này Linh Vân Sơn không đạt được thành tích đáng kể, phân phối linh thạch sẽ càng giảm, đệ tử tu hành càng khó khăn.

Thế mà hắn lại quyết định điều mà không ai ngờ tới.

Hắn vì một nữ tử phàm nhân xinh đẹp động lòng người mà từ bỏ tu hành sắp thành công.

Sư huynh thanh lãnh xuất trần đứng tại đại điện.

Hắn nói: “Nếu không có nàng, sẽ không có ta của hiện tại. Nếu không có nàng, dù ta tu thành tiên thân thì sao? Ta đã vì Linh Vân Sơn mà hy sinh hai mươi năm, đã đến lúc ta sống vì chính mình một lần.”

Tiểu sư đệ bên cạnh ta nghiến răng: “Đại sư huynh vì Linh Vân Sơn hy sinh hai mươi năm, nhưng chẳng phải Linh Vân Sơn đã bồi dưỡng ngươi hai mươi năm? Sư tôn dưỡng dục ngươi, sư đệ sư muội kính trọng ngươi, dù không nhìn mặt mũi của mọi người, lẽ nào ngươi cũng không quan tâm chút nào đến sư tỷ sao?”

Mộ Dung Loan im lặng trong chốc lát: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*. So với ả đạo lữ lạnh lùng khô khan như đá kia, ta thích bạn đời có vị người, hiểu nhân tình hơn.”

(*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được

Tiếng hắn nói khẽ, hầu như không nghe thấy: “Huống chi, ả sao có thể sánh với nàng ấy.”

Người tu hành phát triển dung mạo rất chậm, đặc biệt là đối với dược tu như ta.

Hiện tại tuy rằng dung mạo của ta được cho là thanh tú, nhưng dáng người hoàn toàn không phải là nữ tử phàm nhân mềm mại đầy đặn, đương nhiên không cách nào so sánh như vậy được.

Ta đưa tay ngăn lại tiểu sư đệ.

Kiếp trước, ta đã ngăn cản tất cả những điều này.

Ta nghĩ Mộ Dung Loan bị yêu mê hoặc, nên đã công khai vạch trần thân phận bán yêu của nữ tử hắn mang về.

Yêu tự hủy mà chết.

Hắn cũng ở lại Linh Vân Sơn, đoạt ngôi đầu tại đại hội tiên môn hai năm sau, đột phá Nguyên Anh kỳ, thậm chí như dự định mà kết thành đạo lữ với ta.

Nhưng sau khi hắn leo lên vị trí cao, việc đầu tiên hắn làm là nhìn tiên môn bị hủy, rút tiên cốt của ta, phế tu hành của ta, giam cầm ta trong lao tối, ngày ngày hành hạ.

Lúc đó, khi hắn rút tiên cốt, ta vẫn còn nhớ lời hắn nói.

“Nếu lúc đó ta nhẫn tâm, đem tiên cốt của ngươi cho A Nhược, nàng sẽ không đến nỗi này. Ta thật ngu ngốc, một niệm từ bi tạo thành sai lầm lớn như vậy.”

Vì vậy, thật ra Mộ Dung Loan từ đầu đã biết thân phận thực sự của nữ tử phàm nhân kia.

Hắn biết dưới lớp da đó là gì, nhưng dù vậy, hắn vẫn yêu được.

Mà lúc đó, ta chỉ nghĩ đến linh thảo ta nhọc công thu thập cho hắn, đan dược ta luyện chế để giúp hắn tu hành, muốn làm lợi cho sư môn.

Ta nhìn những linh lực đậm đặc xoay chuyển trong lòng bàn tay hắn.

Ta cầu hắn ít nhất sư môn không có lỗi với hắn, xin hắn mở lại kết giới bảo vệ Linh Vân Sơn đang bị vây công.

Hắn nói tiên môn vô tình vô ái, không bảo vệ được chính mình, giữ lại làm gì, chi bằng chôn cùng A Nhược của hắn.

Kiếp này trọng sinh, ta lựa chọn thành toàn cho bọn họ.

Ta tiến lên một bước, Mộ Dung Loan cảnh giác nhìn ta, tay đặt lên kiếm.

A Nhược thân mình run rẩy, dường như đứng không vững.

Nàng ta nhẹ nhàng nắm tay áo đại sư huynh, đứng trong đại điện rộng lớn, yếu đuối dịu dàng, thanh tú động lòng người.

Ta lại bước qua họ, thẳng hướng ra ngoài, từ đầu tới cuối không nhìn họ lấy một cái. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.