Liên Thành xuất hiện:
“Nếu tiểu thư muốn hòa ly, dù lão gia và thiếu gia không còn, nhà họ Tô cũng chắc chắn không để tiểu thư chịu thiệt.”
Ta lạnh lùng cười, lắc đầu:
“Hòa ly? Nhà họ Mạnh ngày nay có tất cả đều nhờ công lao của phụ thân và huynh trưởng ta đổi lấy.”
“Nếu ta phải đi, cũng nên đưa họ trở về lại vạch xuất phát ban đầu.”
Thu lại ánh mắt, ta thở dài:
“Mười ngày nữa thôi, rồi sẽ không cần nhẫn nhịn nữa.”
“Trước đó, ta cần phải trừ bỏ quân sư của nhà họ Mạnh.”
Dù sao, không có lão cáo già như Mạnh mẫu, việc tiêu diệt Mạnh Diệp yếu đuối chẳng khác nào bóp ch/ết một con kiến.
Khi nhận ra vũng bùn đã bám lấy mình, phải biết rút lui kịp thời, dừng lại giữa đường.
Quấn quýt với tình cảm trong quá khứ chỉ khiến bản thân bị kẹt lại.
Ai có thể đảm bảo rằng tình cảm của mình sẽ luôn suôn sẻ?
Đi đường còn có thể ngã, huống chi là gửi gắm cả đời mình vào một người khác.
Ta sẽ không bao giờ hối hận về lựa chọn của mình trong quá khứ, bởi vì Mạnh Diệp khi mười lăm tuổi đã yêu Tô Cẩm Hoa mười lăm tuổi một cách chân thành.
Tô Cẩm Hoa khi mười lăm tuổi chỉ đơn giản là đã làm điều mà nàng muốn làm nhất ở độ tuổi đó.
Yêu một người có gì sai?
Khi còn trẻ, nếu đã sai lầm trong một lựa chọn, thì phải ch/ết mà không có nơi chôn cất sao?
Sai lầm chính là, biết rõ mình đã sai mà vẫn cứ tiếp tục đi vào ngõ cụt.
Ta đang ngồi uống trà trong tửu lầu, bên cạnh là quận chúa, người bạn thân thiết của ta.
“Nếu ngươi bị uất ức, nhất định đừng nhẫn nhịn, cùng lắm thì hòa ly, nếu nhà họ Tô không nuôi nổi ngươi, ta sẽ nuôi!”
Ta không nhịn được cười:
“Hòa ly để nhường vị trí phu nhân cho kẻ khác sao?”
“Chỉ cần ta còn giữ vị trí này, thì bất kể là ai, muốn bước chân vào cửa nhà này cũng không dễ dàng.”
“Dù sao năm đó, ân cứu mạng của ta đối với nhà họ Mạnh cả kinh thành đều biết, nhà họ Mạnh còn thề độc trước trời rằng sẽ đối xử với ta bằng cả tấm lòng.”
“Người mới muốn vào cửa? Trừ khi nàng ta cũng có ân cứu mạng với nhà họ Mạnh.”
Quận chúa lắc đầu:
“Trừ khi người đó cứu mạng lão phu nhân, bằng không, không ai có thể ép ngươi nhường đường cho người mới vào phủ.”
“Ngược lại, bất kỳ hành động bội tín bất nghĩa nào, một khi bị tấu lên, Mạnh Diệp mất chức chỉ là chuyện nhỏ, chỉ e rằng cả nhà họ Mạnh sẽ khó mà ngẩng đầu lên được.”
Ta mỉm cười:
“Đúng là như vậy.”
Ôn Vân Dương ở phòng bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ.
Vì thế, nàng cùng Mạnh Diệp bàn bạc, dự định khi Mạnh mẫu xuất thành đi lễ Phật, sẽ tự biên tự diễn một màn ân cứu mạng.
Ngày thường Mạnh mẫu luôn có ta đi cùng, lần này không những không cần ta đi theo, mà để tránh sơ hở, bà chỉ mang theo hai bà nhũ mẫu già đã theo hầu từ khi bà xuất giá.
Mạnh Diệp nhìn bóng lưng mẫu thân mình lên xe ngựa, khóe miệng không giấu được nụ cười:
“Nhờ có mẫu thân tháng tháng đều đi lễ Phật, mới cầu được cho nhà họ Mạnh mười mấy năm bình an, thuận lợi.”
Ta mỉm cười mà không nói gì thêm.
Mười lăm năm qua, sự che chở của nhà họ Tô và sự chăm lo chu đáo của ta, trong miệng Mạnh Diệp lại trở thành sự bảo hộ của thần Phật.
Vậy hãy xem, hôm nay liệu thần Phật có bảo hộ được mẫu thân hắn khỏi kiếp nạn này không.
Không cần ta cầu thần bái Phật, ta đã vào hoàng cung, cùng với đường muội của ta, Thục phi nương nương, uống trà ngắm hoa, trò chuyện cả một ngày dài.
Thục phi đang mang thai nên cực kỳ cẩn trọng. Khi ta ở bên nàng, nàng không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Vì vậy, khi ta bước chân về phủ dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, tin tức về việc lão phu nhân rơi xuống nước, tình trạng nguy kịch mới đến tai ta.
Dù ta lập tức mang thái y quay lại, cũng khó cứu được lão phu nhân khỏi tình trạng méo miệng, liệt nửa người.
Thái y tiếc nuối:
“Lão phu nhân đã đổi Kim Chi Tử Ngọc thành Ngân Chi Tử Ngọc, tuy hiệu quả không chênh lệch nhiều, nhưng kiêng kỵ rất nhiều, đặc biệt là không được nhiễm lạnh.”
“Nay thân thể đã bị ngâm nước lạnh, lại chậm trễ trong việc cứu chữa, từ nay chỉ có thể chăm sóc kỹ lưỡng, không được để cảm xúc biến động mạnh, nếu không sẽ không thể cứu vãn.”
Thái y đi rồi.
Ta lờ đi vẻ mặt lạnh lẽo của Mạnh Diệp:
“Mẫu thân chỉ là đi lễ Phật thôi, sao lại vô cớ rơi xuống nước?”
Mạnh Diệp mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không trả lời.
Dù sao, trong kế hoạch của họ, có cướp chặn đường, Ôn Vân Dương rút đao tương trợ, dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng hoàn toàn bảo vệ được Mạnh mẫu.
Ân cứu mạng đạt được, ta chỉ còn cách nghiến răng đón nàng vào phủ.
Nhưng không ngờ, tên cướp chặn đường là thật, khi thấy tình thế không ổn, Ôn Vân Dương lại bỏ chạy.
Mạnh mẫu được nhũ mẫu theo hầu từ ngày xuất giá liều mạng cứu, nhảy xuống nước mới thoát ch/ết.
May mà bà biết bơi, nếu không, hôm nay nhà họ Mạnh đã phải khoác lên mình áo tang.