09
Mẫu thân nói đúng, y thuật của sư phụ quả nhiên cao minh. Có sư phụ chỉ bảo, ta thế mà thật sự chữa khỏi cho đại tỷ nhị tỷ. Tay của đại tỷ không để lại di chứng, dung mạo của nhị tỷ cũng khôi phục như cũ.
Phụ thân mừng rỡ ra mặt, đối với đại tỷ nhị tỷ lại là vẻ mặt hòa nhã như trước kia. Đối với ta tuy có nhìn cao hơn một chút nhưng cũng không coi trọng.
Dù sao y thuật cũng chỉ là nghề hạ lưu, không được coi trọng, nói chung là không thể lấy ra khoe khoang, không thể giúp ông ta tranh danh.
Nhưng chúng ta đã không còn quan tâm đến cách nhìn của phụ thân nữa, trong lòng cũng không còn sự kính trọng và ngưỡng mộ như trước kia.
Ba chúng ta hoạn nạn có nhau, từ đó thành thật với nhau, thân thiết vô cùng, khiến mẫu thân rất vui mừng.
Cho nên khi ta đề nghị gả vào hầu phủ, không chỉ đại tỷ nhị tỷ không đồng ý, phụ thân cũng khinh thường, còn cảnh cáo ta phải an phận thủ thường.
Cơ hội leo lên cành cao này không dễ có, phụ thân thận trọng cân nhắc, vẫn luôn so sánh giữa đại tỷ và nhị tỷ, căn bản không để mắt đến ta.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, phụ thân quyết định ba ngày sau vào ngày Vạn thọ sẽ dẫn hai tỷ tỷ vào cung dự tiệc, đến lúc đó có thể để hầu gia nhân cơ hội xem mắt, tự mình lựa chọn. Phụ thân sợ ta gây chuyện, vốn không định dẫn ta vào cung. Nhưng trong cung đột nhiên có người đến, nói là Phụng Hoàng hậu chi mệnh, chỉ đích danh ta vào cung dự tiệc. Hoàng hậu năm nay đã ba mươi sáu tuổi, năm ngoái mới sinh được đích tử, tự nhiên là vui mừng khôn xiết. Nhưng tuổi này sinh con khó tránh khỏi khí huyết suy yếu, hoàng hậu vì thế mắc chứng rụng tóc, rất đau khổ.
Ta lật tung sách y, ngày đêm nghiên cứu, chế ra một loại thuốc mỡ mọc tóc, được hoàng hậu nương nương để mắt đến.
Trong tiệc, hoàng hậu nương nương khen ngợi ta hết lời, hoàng thượng trước mặt mọi người hỏi ta muốn ban thưởng gì.
Bỏ ngoài tai ánh mắt nóng bỏng của phụ thân, ta giả bộ e thẹn đáp: “Được giúp hoàng hậu nương nương giải ưu là vinh hạnh của thần nữ, vốn không dám cầu xin ban thưởng. Nhưng nghe nói hoàng thượng và nương nương tình cảm phu thê sâu đậm, thần nữ và hầu gia sắp đến ngày thành hôn nên muốn xin hoàng thượng một món quà mừng cưới làm của hồi môn, kính xin hoàng thượng thành toàn.”
10
Tin tức con gái Liễu gia sắp gả vào hầu phủ đã lan truyền khắp nơi, chỉ là phụ thân vẫn do dự không quyết, bên ngoài cũng không biết rốt cuộc là gả đứa con gái nào, vừa khéo để ta thừa cơ.
Giờ đây, chuyện hôn sự này đã được hoàng thượng chứng kiến, coi như đã chắc chắn. Đến nước này, dù là phụ thân hay hầu gia, đều chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Ngày thành hôn.
Trong sự lưu luyến không nỡ của mẫu thân, đại tỷ và nhị tỷ, ta mặc áo cưới màu đỏ thêu hình chim phượng, tay cầm ngọc như ý do hoàng thượng ban tặng, ngồi trên kiệu tám người khiêng, rầm rập tiến vào cửa lớn hầu phủ.
Nhưng đến đêm, hầu gia thậm chí không vào phòng tân hôn, trực tiếp ngủ lại ở phòng của sủng thiếp Lục di nương, chẳng khác nào đánh vào mặt ta trước mặt mọi người.
Ta đã có chuẩn bị tâm lý, dứt khoát tự mình vén khăn che đầu, bảo Tuế Tâm đi tìm chút đồ ăn.
Ai ngờ Tuế Tâm trở về với đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nghe thấy bà tử ở bếp nói, hầu gia đã hạ lệnh, sau này việc chi tiêu trong phủ vẫn do Lục di nương quản, để người hầu trong phủ coi tiểu thư như đồ trang trí mà thôi.”
Ta sớm biết hầu gia là người tính tình hẹp hòi, có thù tất báo. Hắn bị ép cưới ta, hẳn trong lòng đã vô cùng tức giận, tự nhiên sẽ không để ta sống thoải mái trong hầu phủ.
Hôm sau, hầu gia cố ý dẫn theo Lục di nương đến, nói là đến để kính trà cho ta, thực chất là muốn cho ta một đòn phủ đầu.
Nhưng hắn tìm khắp Ngọc Huy viện mới biết ta đã đi thỉnh an lão phu nhân từ sáng sớm.
Lão hầu gia mất sớm, lão phu nhân khi còn trẻ đã thủ tiết, một mình nuôi nấng con trai trưởng thành, tình mẫu tử sâu đậm có thể tưởng tượng được.
Đáng tiếc lão phu nhân số phận không tốt, thật không dễ dàng đợi đến khi con trai trưởng thành, bản thân lại bị liệt giường, trở thành người vô dụng.
Đợi đến khi hầu gia dẫn theo Lục di nương tìm đến thì thấy trên người lão phu nhân cắm đầy những cây kim dài bằng ngón tay. Chưa kịp để hầu gia mắng chửi, chỉ thấy lão phu nhân từ từ quay đầu nhìn lại.
11
Lão phu nhân liệt giường nhiều năm, ngoài nhãn cầu, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.
Giờ đây tận mắt thấy lão phu nhân quay đầu lại, hầu gia lập tức lao đến bên giường, nắm lấy tay lão phu nhân mà kêu lớn: “Mẫu thân, mẫu thân người cuối cùng cũng khỏe rồi!”
Lão phu nhân trong miệng không ngừng rên “Hừ hừ.” nhưng lại không nói được một câu nào. Chỉ có đôi mắt đảo qua đảo lại, hẳn cũng rất kích động.
Thấy hầu gia vô cùng thất vọng, ta kịp thời lên tiếng: “Hầu gia thứ lỗi, lão phu nhân đã liệt giường nhiều năm, muốn khỏe hẳn không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu hầu gia tin tưởng thiếp, thiếp nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân.”
Lúc này, hầu gia cũng chẳng còn quan tâm gì đến chuyện phủ đầu nữa, hắn mới nhớ ra ta chính là người có công dâng thuốc cho hoàng hậu, mới tính toán ra được mối hôn sự này, lập tức kích động nhìn ta.
“Tốt, tốt, tốt, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu thân, bổn hầu nhất định sẽ trọng thưởng!”
Ta cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại giả bộ e thẹn: “Thiếp đã gả cho hầu gia, tự nhiên phải lấy hầu gia làm trọng. Phụng dưỡng công bà vốn là bổn phận của thiếp, hầu gia không cần phải khách sáo như vậy.”
Hầu gia đã đổi sắc mặt, hắn tiến lên ôm ta vào lòng, vẻ mặt đầy áy náy.
“Phu nhân hiền lương như vậy, quả thực là may mắn của bổn hầu. Đều tại bổn hầu tối qua say rượu, lại mơ mơ hồ hồ ngủ lại ở viện khác, khiến phu nhân đêm tân hôn phải lẻ bóng một mình, thực sự là lỗi của vi phu.”
Ta giả vờ đỏ hoe mắt nhưng lại nuốt nước mắt tủi thân mà tỏ ra hiểu chuyện.
“Lục muội muội là người hầu gia thương yêu, tối qua có nàng ấy chăm sóc hầu gia thay thiếp, có thể khiến hầu gia vui vẻ, thiếp cũng yên tâm rồi.”
Hầu gia nghe ra ý tứ trong lời nói, lập tức quay đầu nhìn Lục di nương với vẻ mặt lạnh lùng: “Phu nhân ở đây, còn không mau lại đây thỉnh an kính trà!”
12
Lục di nương đã sớm tái mét mặt, vừa kinh vừa giận nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, ngoan ngoãn tiến lên kính trà.
Ta từ trên cao nhìn xuống nữ nhân dịu dàng động lòng người trước mặt, tuy không đẹp như thiên tiên giống nhị tỷ nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có, thủ đoạn lại tàn nhẫn thâm độc, chẳng trách có thể được sủng ái nhiều năm như vậy.
Kiếp thứ nhất, đại tỷ còn trẻ đã u uất mà chết, kiếp thứ hai, nhị tỷ lại khó sinh mà chết cả mẹ lẫn con. Đại tỷ và nhị tỷ đều chết một cách kỳ lạ, nếu nói trong đó không có thủ đoạn của Lục di nương này, ta tuyệt đối không tin.
Lúc này, tuy nàng ta có vẻ nhu mì thuận mắt nhưng những ngón tay đang cầm chén trà đã dùng sức đến mức trắng bệch.
Một lúc lâu sau, đợi đến khi cánh tay Lục di nương đã run rẩy không chịu nổi, ta mới đưa tay ra đón lấy chén trà.
Ai ngờ vừa chạm vào chén trà, Lục di nương đã buông tay, chén trà theo đó rơi xuống đất vỡ tan tành.
Không đợi Lục di nương mở miệng, ta đã kêu “Ái chà.” một tiếng rồi dựa vào lòng hầu gia, nũng nịu nói: “Đều tại thiếp bất cẩn làm rơi chén trà, hầu gia ngàn vạn lần đừng trách Lục muội muội.”
Lục di nương cố ý sai người pha một chén trà thật nóng, vốn định để hầu gia ép ta uống cạn. Ai ngờ giờ đây quả báo lại ứng vào chính mình, hai mu bàn tay bị bỏng đỏ cả lên, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
Nhưng hầu gia lại chẳng thèm nhìn nàng ta, chỉ lo an ủi ta: “Phu nhân không sao là tốt rồi, đôi tay này của phu nhân có thể cứu người, rất quý giá, tuyệt đối không thể bị thương.”
Ta tỏ vẻ khó xử: “Hầu gia đừng nói vậy, tay của Lục muội muội trông bị thương không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian, e là không làm được gì, trong lòng thiếp thực sự áy náy.”
Hầu gia trầm ngâm một lát, nhìn người mẹ già đáng thương trên giường, trầm giọng ra lệnh: “Phu nhân nói đúng, Lục di nương bị thương, từ nay mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do phu nhân quản lý, ngươi chỉ cần dưỡng thương trong Nguyên Xuân viện là được.”
Ta mới hài lòng, cười với Lục di nương: “Hầu gia đã thông cảm như vậy, muội muội còn không mau cảm tạ hầu gia.”
Lục di nương khóc lóc thảm thiết, ta thấy mà thương nhưng Hầu gia lại tâm cứng như sắt, nàng ta cũng chỉ có thể ấm ức mà nhận lấy.
“Thiếp tạ ơn hầu gia, tạ ơn phu nhân.”