Chia tay ba tháng, bệnh của tôi lại tái phát rồi.
Giấc mộng rất lâu rồi không mơ thấy lại tới tra tấn tôi.
Trong giấc mơ tôi và người đàn ông u ám tuấn mỹ kia hôn nhau và làm chuyện thân mật nhất, nhưng anh ta lại cầm súng đặt bên hông tôi.
Anh ta đau khổ nói yêu tôi, sau đó mắt đỏ lên bóp cò súng, tiếng súng vang lên, bên trong không có đạn.
Mà d.a.o găm của tôi lại không chút do dự vẽ lên cổ anh ta.
Trong mơ, người đàn ông đó chết rồi, trước khi chết trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đạt được ý nguyện, cười bảo tôi đưa anh ta về nhà.
Lồng ngực tràn ra đau khổ thật lớn, tôi khó thở đến bừng tỉnh.
Nói đến cũng hoang đường, giấc mộng này đã dằn vặt tôi hơn ba năm, đau đến tan nát cõi lòng trong giấc mơ kia sau khi tỉnh lại vẫn còn tra tấn tôi, khiến tôi lâu lâu lại rơi vào trong đau khổ mất đi người yêu.
Vì thế tôi đi khám bác sĩ tâm lý, tôi nói tôi yêu một người trong mộng của mình.
Người kia tên là Cố Dã.
Sau khi thôi miên và thuốc an thần đều không có tác dụng gì, bác sĩ đề nghị tôi thử yêu đương xem xem có thể di tình biệt luyến không, nếu không thể, lấy cái này “cai nghiện” cũng tốt.
Giang Đông chính là khi đó xuất hiện. Anh ta giống như người trong mộng của tôi như đúc.
________
Tôi cũng từng cho rằng, anh ta chính là Cố Dã trong mộng của tôi.
Mặt mày giống nhau, giọng nói giống nhau, ngay cả độ cong của khóe môi tùy ý nhếch lên cũng giống nhau.
Trong quán bar, anh ta uống say khướt m.ô.n.g lung dựa vào trong góc, giữ chặt góc áo của tôi, hỏi tôi có thể đưa anh ta về nhà không.
Khoảnh khắc kia, dường như đã trải qua mấy đời vậy, tôi cho rằng Cố Dã của tôi, cuối cùng cũng bước từ trong giấc mộng ra rồi.
Tôi đưa anh ta về nhà, ngồi trên sô pha trông coi anh ta cả một đêm.
Nhưng lúc anh ta tỉnh dậy, đối mặt với ánh mắt bi thương của tôi, lại hết sức vui vẻ.
Anh ta cười đến bả vai rung động:
“Đây là vì không xảy ra chuyện gì, nên có chút thất vọng sao?”
Nói xong anh ta ngắm nghía cổ áo của tôi:
“Lần sau kéo thấp cổ áo xuống, tôi khả năng sẽ không ngủ với cô nhanh như vậy!”
Cho dù anh ta vô lý, nhưng số mệnh vẫn làm cho tôi buông xuống tôn nghiêm ở bên anh ta.
Mới đầu tôi yêu anh ta yêu đến không có cách nào kìm chế.
Tôi sẽ ở lúc trời chiều đỏ rực, lo được lo mất hỏi anh ta có phải sẽ không rời xa tôi không.
Sẽ bừng tỉnh giữa đêm khuya nào đó, nâng tay vuốt ve cổ anh ta, xác nhận không có vết thương mới yên tâm ngủ tiếp.
Tôi đem tất cả mắc nợ đối với Cố Dã trong giấc mơ bù đắp lên người anh ta, đối với anh ta vô cùng nuông chiều.
Không hề oán hận thay anh ta thu thập cục diện rối rắm do anh ta gây ra, lúc anh ta nằm viện lại cực nhọc ngày đêm chăm sóc, sợ người này nháy mắt một cái cũng biến mất giống như trong mơ.
Anh ta cũng sẽ thường xuyên nhìn tôi xuất thần, lẩm bẩm vì sao không thể gặp được tôi sớm hơn một chút.
Lúc đó tôi không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta, thẳng đến cuộc hẹn lễ tình nhân hôm đó.