10.
Cuộc sống sau ngày thành hôn của ta vui vẻ hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng.
Man di đã giao thư đầu hàng, Lăng An Bình đã được thăng chức lên thành Thanh Minh Tướng quân, một người nổi bật trong quân đội.
Cuối cùng chàng ấy cũng có thời gian rảnh để cùng ta chơi cầu lông ngựa và ném bình hồ.
Mỗi khi gặp lại Triệu Nguyên, ta luôn thấy một nữ nhân đeo khăn mặt bên cạnh hắn, ta cảm nhận rõ ràng ánh mắt của nàng, nhưng chưa bao giờ để ý đến một lần.
Điều ta quan tâm là, cầu lông ngựa này ghi bao nhiêu điểm, ném bình hồ này vào bao nhiêu.
Ta quan tâm rằng, liệu ta có vui vẻ và hài lòng, phu quân của ta có hạnh phúc và có thoải mái không.
Cuối cùng, Triệu Nguyên mời Lăng An Bình. Chàng ấy không an tâm khi ta một mình ở phủ, luôn muốn đưa ta đi cùng.
Ta đã nhờ người trang điểm cho mình thật đẹp, đẹp hơn bao giờ hết.
Món ăn tại Câu Hương Các là tuyệt nhất ở kinh thành, hôm nay ta muốn ăn thật thoải mái. Nếu khuôn mặt của Từ Phượng Uyển thêm khó chịu, ta sẽ càng ăn ngon hơn.
Từ Phượng Uyển lấy lí do đã đuổi Triệu Nguyên và Lăng An Bình đi, mới tháo mặt nạ xuống nhìn ta một cách cay đắng.
“Từ Mai, ta khuyên ngươi nên kiềm chế một chút, hiện tại ngươi đang sống dưới danh phận của ta.”
Ta nhét một miếng thịt vào miệng rồi mới nhìn Từ Phượng Uyển. Nàng ta không nói ta cũng sắp quên mình là Từ Mai.
Ta lau miệng rồi mới nhìn nàng ta, chúng ta hiếm khi đối mặt với nhau như thế này, khi ta không đeo bất kỳ thứ gì trên mặt.
Ngày xưa là do nàng ta không muốn, bây giờ là nàng ta không thể. Từ Phượng Uyển trông có vẻ mệt mỏi, tinh thần không tốt, có vẻ như gần đây nàng ta không sống được thoải mái.
Nhìn thấy nàng ta như vậy, ta lại càng thấy vui vẻ.
“Ta và phu quân của mình yêu thương nhau, không biết phải kiềm chế gì nữa.”
“Ngươi là đồ vô liêm sỉ, là thứ hạ tiện, không biết xấu hổ!”
Từ Phượng Uyển tức giận, nói ra những lời lẽ bẩn thỉu.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta, càng nhìn nàng ta càng phát cuồng, nhưng trong lòng ta lại rất thoải mái.
Cửa phòng được đẩy ra, Từ Phượng Uyển vội vã đeo mặt nạ lên. Ta nhìn nàng ta, nhẹ nhàng mỉm cười, người bây giờ chỉ có thể sống dưới lớp mặt nạ, lại là nàng ta.
Lăng An Bình đi tới, nắm lấy tay ta chuẩn bị rời đi, nhưng bị Triệu Nguyên ngăn lại.
“Lăng Tướng quân, hiểu biết thời thế là người phiệt tài.”
Lăng An Bình đẩy hắn ra: “Xin lỗi, ta mù mắt nhưng không có nghĩa là lòng ta mù quáng, Triệu Chấn là huynh đệ với ta, ta không thể ra tay với huynh đệ của mình.”
Nói xong, chàng ấy quay đầu đi rất là đẹp trai, ôi, còn không quên giúp ta lấy kẹo trên đường đi dạo về nữa.
Trên đường về nhà, chàng ấy nắm lấy tay ta, hỏi thầm: “Lãnh Hương sợ không?”
Lãnh Hương là tên mẫu thân ta đặt cho ta, nhưng chưa bao giờ có ai để ý.
Ta lắc đầu, cười thoải mái: “Có phu quân ở đây, Lãnh Hương không sợ.”
Chàng ấy nghe thấy lời nói rất hợp ý, vui vẻ đi về nhà.
Không có gì bất ngờ, vào ngày thứ ba sau đó, ta và phu quân ta đã được triệu vào cung.
Triệu Nguyên muốn buộc tội Lăng An Bình mưu sát Tể Tử Triệu Chấn, và vì là nương tử của chàng ấy nên ta cũng phải đi cùng.
Ta ngồi trên xe ngựa cười đến không thẳng lưng được. Từ Phượng Uyển có lẽ không biết, nàng ta nghĩ rằng mình đã dựng lên một kế hoạch hoàn hảo.
Thực ra, nàng ta chỉ là một quân cờ trong kế hoạch đó.
11.
Trên đại điện, Lăng An Bình cởi giáp, bỏ vũ khí, nắm tay ta và từ từ đi về phía trung tâm
.
Triệu Nguyên đang mặc áo mũ cung, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng An Bình, bên cạnh có một nữ nhân đeo khăn che mặt.
Lăng An Bình tươi cười rạng rỡ, hành lễ nói: “Đã để Thái Tử đợi lâu.”
Ta cũng hành lễ cúi người.
“Lăng An Bình, trước đó khi ở trong rừng săn ngươi đã có ý định ám sát phế Thái tử, ngươi có nhận tội không?”
Giọng của Triệu Nguyên vang lên trong đại điện, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
Lăng An Bình nhìn Triệu Nguyên, từ từ đáp: “Khi ấy ta đang ngăn chặn Man di, làm sao có thể có năng lực đến đó ám sát phế Thái Tử? Hơn nữa ta có lý do gì để giet phế Thái Tử chứ?”
Triệu Nguyên quay ánh mắt về phía ta, nhíu mày nói: “Tất nhiên là vì ngươi sợ phế Thái Tử tranh giành người trong lòng ngươi rồi.”
Ngay khi lời của hắn vừa dứt, từ cửa đại điện vọng lên tiếng cười, phế Thái Tử Triệu Chấn đường hoàng bước vào.
Triệu Nguyên hơi ngẩn người một chút, đáng lẽ lúc này Triệu Chấn phải bị cấm túc không được ra ngoài.
Triệu Chấn tiến đến trước mặt Hoàng đế hành lễ, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh ta và Lăng An Bình.
“Kẻ tấn công ta hôm đó sử dụng mũi tên thật sự chỉ là mũi tên bình thường, nhưng hắn không ngờ tiểu thư Từ gia lại đi săn cùng ta, vì thế trong trường hợp cấp bách đã sử dụng mũi tên từ Bộ Khúc của riêng mình.”
Triệu Nguyên cứng đơ một chút, sau đó thả lỏng. Ta ngước nhìn xung quanh, bên ngoài không biểu lộ một chút cảm xúc.
Triệu Chấn dừng lại một lát mới tiếp tục nói: “Mũi tên từ Bộ Khúc đặc biệt thú vị, không phải chỉ đơn giản là mũi tên, mà còn có hai chiếc móc cong, mỗi khi bị bắn thì chắc chắn sẽ mang theo thịt và máu, để lại những vết thương đặc biệt khó chữa.”
Lăng An Bình cúi đầu trước mặt Hoàng đế: “Trên người thê tử của thần thực sự có hai vết thương như vậy.”
Ta nhìn nhìn nữ nhân đang che mặt dưới lớp khăn voan, cũng không vội vã mà cúi lễ: “Dân nữ sẵn sàng để y nữ xem xét.”
Qua hồi lâu mới nghe thấy phía trên chậm rãi truyền đến một tiếng: “Chuẩn!”
Sự việc tiến triển thuận lợi hơn những gì ta nghĩ.
Y nữ kiểm tra vết thương xong thành thật bẩm báo lại với Hoàng thượng, hình vết thương giống với bộ khúc của Triệu Nguyên.
Mà chứng cứ không chỉ có mỗi cái này. Bạc hối lộ quan viên, bạc cắt xén lúc cứu trợ thiên tai, chứng cứ cấu kết quan viên có ý đồ bất chính lần lượt được Triệu Chấn dâng lên.
Triệu Nguyên, kẻ lòng lang dạ sói, thật sự đã lên kế hoạch ám sát Hoàng thượng.
Đây vốn là vở kịch do Triệu Chấn và Hoàng thượng dựng lên, nhằm mục đích thanh lọc triều đình, diệt cỏ tận gốc.
Từ gia đương nhiên cũng có trong đó, ta giả vờ nói vài câu cầu xin, tốt xấu gì cũng bảo vệ được tính mạng của hắn.
Hoàng đế chỉ vung tay một cái, phái hắn đến biên cảnh làm Tri phủ, tháng sau khởi hành.
Mắt của ta rất tốt, chỉ nhẹ nhàng liếc một cái đã thấy thân thể của Từ Phượng Uyển run rẩy, nàng ta đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Ta đứng bên cạnh Lăng An Bình, vẻ mặt bình thản.
Thật sự không biết bây giờ Từ Phượng Uyển mang thai đứa con của tội thần sẽ có cảm giác như thế nào?
Chắc có lẽ lòng dạ ta quá hẹp hòi, nhìn thấy nàng ta không vui, tâm tình ta lại thấy vô cùng thoải mái.
Ta cũng biết, nàng ta sẽ không dễ dàng chịu đựng như vậy.