13.
Khi ta quay về nhà, màn đêm đã phủ xuống, trong phủ đèn sáng như ban ngày.
Lăng An Bình đứng đợi ở cửa, thấy xe ngựa ta về liền chạy ra đón.
Chàng ấy cẩn thận dẫn ta xuống xe, nói sát tai ta: “Người do Thái tử phái đến đã được sắp xếp đến Tây Sương phòng, ta vừa mới sai thái y đến đó.”
Ta sửng sốt một chút, nhưng lát sau đã hiểu được người đó là ai.
Ổn định bước chân, sau khi đi vào nhà ta liền nhanh chóng chạy về phía Tây Sương phòng, ta nhìn thấy một thân thể gầy gò yếu ớt, đó là mẫu thân của ta.
Bà đang đang chống đỡ nửa người trên của mình nhìn ta, ta nhào vào trong lòng bà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Thật tốt quá, ta không chỉ thoát khỏi ngục giam, mà còn được gặp lại mẫu thân của ta.
Lăng An Bình đứng im nhưng có vẻ hơi bối rối, cuối cùng chỉ có thể mang bàn ăn đến, ở giữa là con lợn quay vàng ươm.
Ta cười chảy nước mắt, những ngày khổ cực trước đó cuối cùng không phí hoài.
Trong nửa năm tiếp theo, đó là khoảng thời gian thoải mái nhất ta từng có. Ta có thể làm bất cứ điều gì mà ta từng ước ao.
Trò chuyện, ngắm hoa, thưởng trà, những điều này đã không còn là ảo mộng nữa mà tất cả đều thật sự nằm trong tay ta.
Thật đáng tiếc, ý trời không như ý người, bọn Man di đã trốn hết bỗng nhiên đột kích vài toà thành, phá hủy kho chứa lương thực.
Lăng An Bình buổi sáng tiến cung tiếp lệnh, ngày hôm sau đã vội vàng vàng lĩnh binh đến biên cương.
Ta nhanh chóng vào cung xin phép Hoàng hậu, được phép đi cùng quân binh.
Lăng An Bình hiếm khi có cảm giác chán nản như vậy, liên tiếp mấy ngày đều không để ý đến ta, thậm chí trên đường đi cũng không gặp ta mấy lần.
Nhưng ta không lo lắng, lý do duy nhất khiến ta cố ý đến chiến trường là bởi vì vị trí mà bọn man di xâm chiếm đầu tiên chính là nơi mà Từ lão gia đến làm tri phủ từ nửa năm trước.
Ta không lo lắng về sự an toàn của họ, chỉ là cảm thấy rằng Từ gia sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng đế.
Đến Thập Sóc ta mới biết suy đoán của ta không hề thiếu căn cứ.
Nơi mà Từ gia đã làm chủ gọi là Dương Long quận, là quận gần nhất với Thập Sóc, hiện đã bị bọn man di xâm chiếm, từ lâu đã tan hoang, người dân đã di tản, không thấy tung tích của Từ gia.
Lần trước ở hoàng cung, Từ Phượng Uyển bị đ ánh năm mươi gậy, Từ gia đã phái người tới đón nàng ta về, chưa đến bảy ngày bọn họ đã khởi hành đến Dương Long quận.
Ta đổi lại trang phục, đến trướng của Lăng An Bình để tìm chàng ấy.
Râu của Lăng An Bình đã dài ra rất nhiều, đôi mắt cũng hiện lên sự mệt mỏi, nhưng chàng vẫn cố gắng nhìn vào bản đồ mô hình trên bàn.
Ta nói phát hiện của mình cho chàng ấy nghe, hai mày Lăng An Bình thả lỏng một chút, ánh mắt lập tức trở nên tàn nhẫn.
“Lúc trước ta vẫn không rõ làm sao bọn Man di có thể né tránh khỏi những nơi được phòng thủ nghiêm ngặt trực tiếp nhắm vào kho lương thực, nhưng nếu có người cố ý tiết lộ bản đồ phòng thủ ra ngoài, mọi việc sẽ được giải thích rõ ràng.”
Ta nói về lo lắng về bản đồ phòng thủ. Lăng An Bình lập tức triệu tập các tướng dưới quyền, viết một lá thư gửi đi, sau đó lại triệu tập tất cả các tướng để thảo luận.
Các tướng lĩnh khác khi thấy ta đứng bên Lăng An Bình muốn nói lại thôi, Lăng An Bình phớt lờ, cẩn thận sắp xếp các kế hoạch.
Trong vài ngày tiếp theo, ta trấn an dân trong thành, còn Lăng An Bình thì sắp xếp các đồn điền xung quanh.
Bọn man di có gần mười vạn binh lực, trong khi chúng ta chỉ có ba vạn, sự chênh lệch lực lượng thật sự rất lớn.
Hơn nữa, dựa vào tính toán, bọn man di mang theo bản đồ phòng thủ sẽ quay trở lại và quét sạch nơi đây trong vài ngày tới, và sẽ chính thức tuyên chiến.
14.
Lăng An Bình không phải là người ngồi chờ chet, chàng ấy đã phân ra ba phần quân lực để tiến hành cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau.
Khi chàng ấy đi, màn đêm đã buông xuống, ta hôn nhẹ lên mắt chàng ấy và nói một câu không hối hận.
Chàng ấy nhẹ nhàng ôm ta, rồi thả tay và leo lên ngựa.
Ta nhìn bóng lưng chàng ấy dần biến mất trong đêm tối, hít sâu hai hơi rồi trở về thành.
Ta đã đi đến bước này, những gì ta có được bây giờ đã quá đủ, những gì còn lại, bất kể là bao nhiêu đều có lời.
Hai ngày sau, khi trời vừa hửng sáng, một nữ tử cưỡi ngựa đến gõ cửa thành. Nàng ấy hét lớn, tự xưng là nương tử của tướng quân Minh Vĩ, yêu cầu lính gác mở cửa.
Ta chưa kịp lên tới thành lũy đã nghe thấy nàng ấy nói: “Mở cửa nhanh! Ta là nương tử của tướng quân Minh Uy, hiện tại tướng quân đang gặp nguy, mau đến cứu viện!”
Ta sững sờ một chút, nhanh chân bước lên thành và nhìn xuống dưới.
Lúc này, ta đang mặc bộ trang phục cưỡi ngựa, bộ giáp mà Lăng An Bình để lại đã được ta khoác lên người.
Ta từ trên nhìn xuống, thấy Từ Phượng Uyển mặc một bộ đồ trắng, trên người còn vương vài vết m áu, dốc sức gõ cửa thành.
Tướng giữ thành đứng cạnh ta bước ra hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là phu nhân của tướng quân?”
Từ Phượng Uyển lập tức rút một thanh k iếm từ bên cạnh ra giơ lên: “Đây là thanh k iếm của tướng quân Minh Uy, các người không thể không nhận ra. Hiện tại tướng quân đang bị kẹt trong khu rừng cách đây năm dặm, mau mở cửa thành đi cứu chàng ấy!”
Ta nhìn thanh k iếm khẽ nhíu mày. Đó thực sự là thanh k iếm của Lăng An Bình, nhưng việc Từ Phượng Uyển đến đây chứng tỏ nơi nàng ta nói chắc chắn có phục kích.
Ta bước lên một bước, lớn tiếng nói: “Ngươi là phu nhân của tướng quân Minh Uy? Vậy ngươi nhìn xem ta là ai?”
Từ Phượng Uyển ngẩng đầu nhìn ta, nàng ta sững sờ, nhưng ngay lập tức lại kiên định nói: “Ngươi là một kẻ hèn mọn mà dám mạo danh làm phu nhân của tướng quân Minh Uy. Để ngươi ở trong thành là để ổn định lòng quân, không phải để ngươi mạo danh ta.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi lại thông minh ra.”
“Tướng quân Minh Uy và ta rất yêu thương nhau, ta đương nhiên phải luôn ở bên cạnh chàng ấy. Hiện tại chàng ấy đang gặp nguy, các người đừng lãng phí thời gian!”
Tướng giữ thành nhìn ta một cái, có vẻ hơi do dự. Ta đứng trên thành cúi xuống nhìn nàng ta, không nói một lời.
Từ Phượng Uyển tiếp tục khóc lóc: “Chàng ấy vì để ta có thể trốn thoát đã giao những tín vật trước đây cho ta, nhưng các người là những kẻ không có mắt, lại muốn chàng ấy chet oan uổng.”
Nói rồi, nàng ta lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay. Chiếc khăn đó do chính tay ta thêu hoa mai lên.
Vị tướng giữ thành đã cùng Lăng An Bình trải qua nhiều trận chiến, nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là chiếc khăn mà Lăng An Bình luôn yêu thích không rời.
Ngay cả khi đứng cạnh ta, tay hắn cũng nắm chặt thanh k iếm hơn. Ta mỉm cười nhếch mép, lấy cây cung từ tay lính bên cạnh, bắn một mũi tên xuyên qua cánh tay phải của nàng ta.
Nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, không thể tin nhìn ta.
“Đây là kỹ thuật bắn cung do phu quân ta dạy, thế nào, cũng khá chính xác chứ? Có phải đau hơn nhiều so với vết thương tự mình gây ra không?”
Trước khi Từ Phượng Uyển kịp phản ứng, ta đã rút một chiếc lệnh bài từ tay áo r.
“Lệnh bài ở đây, mọi người nghe lệnh!”
Đây là lệnh bài mà Lăng An Bình đã giao cho ta trước khi đi, yêu cầu duy nhất của chàng ấy là: Chờ viện binh, giữ cổng thành.
Thấy lệnh bài, tất cả mọi người xung quanh đều quỳ xuống, ngay cả vị tướng giữ thành cũng quỳ một gối bên cạnh ta.
“Chet cũng phải giữ thành, không được lùi một tấc!”
“Quyết không lùi!”
Từ Phượng Uyển dưới chân thành nghe thấy tình hình không ổn, lập tức cưỡi ngựa chạy trốn.
Ta từ xa kéo căng dây cung, nhắm vào chân nàng ta và bắn một mũi tên. Nàng ta suýt ngã ngựa, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy.
Sau khi Từ Phượng Uyển rời đi, bầu không khí trong thành trở nên nghiêm trọng hơn.
Dù lời nàng ta nói có bao nhiêu phần thật, việc Lăng An Bình hiện tại không có tin tức gì là sự thật rõ ràng.
Gần tới chiều, mặt trời lặn phía chân trời rực cháy dữ dội, đại quân man di từ xa áp sát đến, nhìn qua giống như một đám mây đen vô tận, sẵn sàng gây ra bão táp.
Vài ngày trước, ta đã tổ chức đưa người dân trong thành rời đi.
Hiện tại trong thành ngoài quan binh chỉ còn lại một số địa chủ hào phú và những dân thường quyết tâm bám trụ.
Tinh thần của mọi người đã căng thẳng suốt cả ngày, bây giờ lại càng tập trung cao độ. Ở vị trí cách cổng thành khoảng ba dặm, quân đội man di dừng lại.
Một chiếc xe tù từ phía sau được đẩy ra.
Ta nắm chặt cung, nhìn chằm chằm vào người trong xe tù.
Tướng quân man di kéo người trong xe ra, kèm theo là những tiếng cười đùa xung quanh.
Người đó chính là Từ Phượng Uyển.
Tướng quân man di đứng dưới cổng thành lớn tiếng cười đùa, xé rách quần áo của Từ Phượng Uyển, gọi nàng ta là phu nhân của tướng quân Minh Uy.
Chắc hẳn Từ Phượng Uyển đang lừa gạt cả hai bên.
Ta nghe mà thấy buồn cười, leo lên tường thành và bắn ba mũi tên vào tướng quân man di.
Hai mũi tên nhắm vào đầu và ngực đều bị hắn chặn lại, nhưng mũi tên cuối cùng đã cắm thẳng vào chân hắn.
Ta tháo mũ giáp xuống, cười lớn nói: “Nếu nàng ta là phu nhân của tướng quân Minh Uy, vậy ta là ai? Lũ chó mù, bị đồ giả lừa mà không biết, thật là buồn cười đến rụng răng!”
Tướng quân man di khi thấy ta thì biết ngay mình đã bị lừa, hắn buộc Từ Phượng Uyển vào đuôi ngựa và kéo lê đến khi m áu thịt nhầy nhụa.
Ta đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn, ở đây không có ai thương xót cho nàng ta. Kẻ thông đồng phản quốc, bị xử tử nghìn đao cũng không quá đáng.
Hai ngày tiếp theo, chúng ta không dễ dàng gì.
Dù đã chửi mắng và làm nhục đối phương trước trận, nhưng khoảng cách về sức mạnh giữa hai bên quá lớn, đến ngày thứ ba, chúng ta rơi vào tình cảnh đạn hết lương cạn.
Trên tường thành đầy máu, bên trong và ngoài thành đều tan hoang.
Ta tựa vào tường thành lạnh lẽo, ngước nhìn những vì sao trên trời, việc lấy da ngựa bọc thây vốn không phải là kết cục mà ta mong đợi.
Nhưng nửa tháng qua, ta đã chứng kiến quá nhiều điều.
Tướng quân chet vì dân, không phải là sự sỉ nhục, mà là vinh quang.
Nửa đêm.
Vị tướng giữ thành truyền tin đến, Triệu Chấn dẫn theo mười vạn đại quân từ kinh đô đến cứu viện, hiện chỉ còn cách mười dặm, sáng mai sẽ tới nơi.
Thế nhưng Lăng An Bình lại không có bất kỳ tin tức nào. Giống như chàng ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Ta không hiểu tại sao hốc mắt khô khốc của mình lại không thể rơi một giọt nước mắt nào, ta chỉ biết rằng, trước khi đi chàng ấy yêu cầu ta phải giữ vững thành.
Giờ đây, thành đã được giữ. Lăng An Bình, chàng đang ở đâu?
Triệu Chấn nhìn ta, nâng tay lên, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào vai ta.
Ta cúi người quỳ xuống, giơ cao binh phù, Triệu Chấn thở dài một hơi rồi mới nhận lấy binh phù thuộc về Lăng An Bình từ tay ta.
Ngày hôm sau, tình hình chiến đấu rất khả quan, bọn man di không ngờ rằng viện binh của chúng ta lại đến nhanh như vậy, toàn bộ hai mươi vạn quân đã nhuộm đỏ mảnh đất ngoài thành.
Ngày thứ ba, quân man di đại bại, Triệu Chấn dẫn đại quân tấn công trực diện, cánh trái của địch đột nhiên xuất hiện một đội quân, như một thanh kiếm sắc cắm thẳng vào bụng địch.
Trận địa của địch hỗn loạn, đại bại, tan rã mà chạy trốn.
Khoảnh khắc ta nhìn thấy Lăng An Bình, nước mắt lập tức làm mờ đi tầm nhìn của ta.
Ta từng nghĩ rằng, sau ngần ấy thời gian, ta đã không còn rơi lệ nữa, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tim ta vẫn cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt.
Lăng An Bình dẫn theo chín nghìn người vòng ra sau lưng địch, nhưng không ngờ bị trinh sát của đối Phượng phát hiện, nên chàng ấy giả vờ thua trận, bỏ lại mũ giáp chạy trốn một thời gian.
Đó cũng là lý do vì sao Từ Phượng Uyển có thể lấy được kiếm của Lăng An Bình.
Không ngờ rằng sau khi tiến sâu vào hậu phương địch, họ lại bị lạc đường, tình cờ lọt vào trại chính của quân man di.
Lăng An Bình lập tức ra lệnh vào trại bắt chủ soái của kẻ thù, tiện thể bắt luôn Từ phu nhân và Từ lão gia nhà họ Từ phản quốc thông đồng với địch.
Thái tử Triệu Chấn liền ch ém đầu chủ soái của quân man di, rồi đưa Từ phu nhân và Từ lão gia nhà họ Từ về kinh đô.
Cuộc chiến này cuối cùng cũng đến hồi kết.