Cặp Đôi Cặn Bã

Chương 2


5
“A!” Ôn Hi Như hét lên, che mặt lại.

Rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nữa, lộ ra bộ mặt ghen tị.

“Khương… Khương Dĩ Trúc, cô đánh người!”

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Cô, cô dám đánh tôi à? Cô không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình à…”

Cô ta chưa kịp nói xong, tôi đã tiếp tục cầm ly rượu vang đỏ ở trên bàn hất thẳng lên mặt cô ta!

Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, tôi mơ hồ cảm thấy vui sướng.

“Danh tiếng gì cơ? Giờ tôi đang lấy thân phận của Lạc Mộ Tắc đánh tiểu tam, có gì sai chứ?”

Sau đó tôi quay lại cúi đầu chào mọi người:

“Tôi thực sự xin lỗi vì đã khiến mọi người chê cười. Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, buổi triển lãm tranh hôm nay xin dừng tại đây thôi.”

“Hôm khác nhất định tôi sẽ tạ lỗi với mọi người sau, thật sự xin lỗi.”

Tôi cúi chào sáu mươi độ cũng như nói lời xin lỗi hết sức chân thành.

Chị Lộ trong nghề lên tiếng giải vây cho tôi:

“Không sao đâu, vốn dĩ người đều đến đây để ngắm tranh của em, Dĩ Trúc, lần triển lãm tiếp theo hãy làm thật tốt nhé, cũng nhớ đừng để cho con chó con mèo gì vào cũng được!”

“Đúng đó, Khương tiểu thư, không cần xin lỗi, coi chúng tôi nhìn khỉ diễn xiếc thôi.”

Những người có mặt đều là những danh hoạ hoặc là giới thượng lưu giàu có.

Có cảnh tượng nào họ chưa từng thấy trước đây đâu?

Ôn Hi Như không chịu nổi ánh mắt đánh giá chán ghét của mọi người, nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài.

Không chiếm được chỗ tốt ở phía tôi thì đương nhiên chỉ có thể giành lại ở chỗ của Lạc Mộc Tắc.

Nếu tôi còn mù quáng yêu Lạc Mộc Tắc thì đương nhiên chiêu này sẽ có tác dụng.

Đáng tiếc sau sự cố ngày hôm nay, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt thật của anh ta.

Nhìn thấy Ôn Hi Như bị tủi thân như vậy, Lạc Mộc Tắc chán ghét nhìn tôi.

“Khương Dĩ Trúc, sao em lại ngang ngược như vậy? Anh thật không ngờ em lại là một người ích kỷ nhỏ mọn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.”

“Em cũng biết rõ ràng, cũng do em mà Hi Như không thể cầm cọ được nữa!”

6
Trong mắt anh ta hiện lên một tia tức giận, anh ta chẳng thèm nhìn đến tôi nữa, dứt khoát đuổi theo Ôn Hi Như.

Buổi tối, Ôn Hi Như gửi cho tôi một tin nhắn nặc danh.

“Khương Dĩ Trúc, đừng kiêu ngạo, người Mộc Tắc yêu luôn luôn là tôi, tôi sẽ làm cô thân bại danh liệt.”

Tôi phớt lờ cô ta chỉ nghĩ đến điều đó thật buồn cười, tiểu tam thời nay còn có thể không biết xấu hổ đến mức độ này.

Hôm sau, tên tôi đã bị đưa lên hot search.

# Drama ở buổi triển lãm tranh của hoạ sĩ thiên tài Khương Dĩ Trúc.

# Khương Dĩ Trúc cãi nhau kịch liệt với bạn trai.

# Khương Dĩ Trúc giận chó đánh mèo với người qua đường.

Nội dung ngắt đầu bỏ đuôi, đều chung nội dung là chỉ trích tôi ngang ngược vô lý, những người dễ bị lợi dụng còn bắt đầu đi công kích người thân của tôi.

[Hoạ sĩ thiên tài gì chứ, tranh cũng chẳng ra làm sao, tôi thấy cái danh này là cô ta đang dùng tiền mua thì có?]

[Có tiền mua tiên cũng được mà, quang minh chính đại đánh người mà còn nhởn nhơ kia kìa.]

[Tôi khinh! Có bạn trai ưu tú như thế mà còn không chịu hài lòng, trách sao bạn trai cô ta mắng cô ta dữ thế.]

Tôi vừa ăn sáng vừa lướt bình luận, trong lòng thầm nghĩ chỉ có như thế này thôi sao?

Thẩm Ninh ngồi bên cạnh tôi đã cười cong cả eo.

“Ha ha ha ha cười chết tớ rồi, từ đó tới giờ tớ mới thấy cái chiêu như vậy luôn.”

Cô ấy là tiểu hoa đang nổi trong giới giải trí, chút thủ đoạn này cô ấy mới thèm để vào trong mắt.

Tôi nhanh chóng bảo luật sư trong nhà ra tay, đem toàn bộ camera ở buổi triển lãm cũng như ngọn nguồn sự tình nói hết hết cho bọn họ.

Rất mau, khu bình luận bắt đầu đổi gió, trên đó toàn là những lời mắng chửi Ôn Hi Như như là “tiểu tam”, “ké fame”, “bịa đặt”.

Giang cư mận sôi nổi hóng hớt, dù là Lạc Mộc Tắc muốn dùng quan hệ của nhà họ Lạc để đè xuống nhưng cũng không thể được.

Rất nhanh, Ôn Hi Như đã không thể chống đỡ nổi nữa, khóa luôn tài khoản trong đêm.

Tôi ngồi chéo chân gửi tin nhắn cho cô ta: “Xin lỗi nhé, người thân bại danh liệt mới chính là cô!”

Nhưng mà trong lúc tôi cho rằng cô ta sẽ đến cầu xin tôi.

Thì ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, Lạc Mộc Tắc lại đem một ít ảnh chụp đến uy hiếp tôi!

7
Lạc Mộc Tắc hẹn gặp tôi ở nhà anh ta.

Bảo mẫu đưa tôi vào trong, mới vào đã nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đó ngồi ân ân ái ái trên ghế sô pha.

Bọn họ quay lưng về phía tôi, còn chưa biết là tôi đã đến.

Lạc Mộc Tắc cười thành tiếng: “Cô ta mà cũng xứng so với em? Cục cưng à, anh chỉ là chơi đùa với cô ta thôi, anh đã sớm gấp không chờ được muốn ở bên em rồi.”

Tôi thật muốn bật cười lên, nam cặn bã nữ đê tiện thì lấy đâu ra tình bạn thuần khiết?

Nếu không làm ra tiếng động gì chắc phải đợi đến lúc kim rơi xuống mất, nên tôi ho nhẹ một tiếng.

Lạc Mộc Tắc quay đầu lại nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Em đến rồi.”

Anh ta ngồi bắt chéo chân, tỏ ra như thể bố mày là người làm chủ cuộc chơi.

Rồi ngạo mạn nhìn về phía tôi: “Dĩ Trúc, nếu như em không ngang ngược hống hách thì sao mọi chuyện có thể biến thành như thế này? Em xem, hiện tại chẳng phải em còn phải đến cầu xin anh sao?”

Tôi dằn xuống cơn giận dữ trong lòng, cắn chặt răng.

“Lạc Mộc Tắc, tôi thật sự không ngờ đến, anh lại có thể hèn hạ tới mức độ này!”

“Chuyện này từ đầu đến cuối đều là chuyện giữa chúng ta, anh có bản lĩnh thì đừng dùng người khác để uy hiếp tôi!”

Thứ anh ta dùng để uy hiếp tôi cũng nào đâu phải là ảnh chụp của tôi mà là lịch sử trò chuyện của tôi với Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh hiện tại ở trong giới giải trí đang trong giai đoạn lên như diều gặp gió, công ty đã cho cô ấy xào CP với đỉnh lưu.

Thẩm Ninh chẳng biết bao nhiêu lần đã mắng mở đối tượng xào CP của cô ấy với tôi, nuôi một lần cả ao cá, nhân phẩm thấp hèn, còn đụng tới một ít chuyện không hay.

Nhưng mà cái người đó cũng là lưu lượng nóng bỏng tay, nên cũng chỉ có thể ỡm ờ nghe theo công ty an bày.

Lạc Mộc Tắc dùng máy tính của tôi đăng nhập WeChat của tôi, chụp lại những tin nhắn đó.

Mà một khi đoạn tin nhắn này bị lan truyền ra ngoài, hậu quả thật khó lòng tưởng tượng nổi.

Lạc Mộc Tắc hiển nhiên cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Anh ta cười, xoa xoa tay: “Dùng thủ đoạn gì mà không được, hữu dụng là được.”

Ôn Hi Như thậm chí còn hôn “chụt” Lạc Mộc Tắc một cái.

Cô ta khiêu khích nói với tôi: “Mộc Tắc nói, chỉ cần cô ra mặt nói xin lỗi tôi, giải thích chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi có thể rộng lượng tha thứ mà xoá đi những tấm ảnh này.”

8
Tôi siết chặt cái túi trong tay, nhìn đôi cẩu nam nữ đang đắc ý trước mặt.

Cho dù không nhịn được cơn tức này thì tôi cũng không thể đem Thẩm Ninh ra đùa giỡn được.

Tôi đồng ý rồi.

Ấn mở Weibo, làm sáng tỏ chuyện này theo ý của bọn họ cũng như xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm.

Lời xin lỗi được đăng lên xong, tôi tắt điện thoại ra hiệu cho bọn họ.

“Điều hai người muốn tôi đã làm, thế còn hai người?”

Để phòng ngừa bọn họ qua cầu rút ván, tôi đã lấy bút ghi âm từ trong túi ra, thẳng tay quăng lên trên bàn trà.

“Lạc Mộc Tắc, anh hẳn cũng biết, người trong ngành chúng ta chú trọng nhất là chữ tín, tốt nhất là anh đem hình chụp xoá sạch, nếu không chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”

Lạc Mộc Tắc hiểu tôi, tôi là loại người nói được làm được.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, xoá hết ảnh chụp với sao lưu trên máy trước mặt tôi.

Xong rồi, tôi cũng chẳng thèm nhìn tới, lập tức xoay người rời đi.

Đột nhiên phía sau lưng vang lên một tiếng động thật lớn, là tiếng bút ghi âm bị đập nát.

Lạc Mộc Tắc tức giận đập đồ, nhìn tôi với đôi mắt đỏ tươi.

“Khương Dĩ Trúc, cô giả bộ tủi thân làm cái gì? Chẳng phải hôm đó tôi chỉ trộm cô treo một bức tranh thôi sao?”

“Cô hãy nhớ kỹ, đây là do cô thiếu Hi Như, cô ấy mới chính là người bị hại!”

Mấy năm nay, Lạc Mộc Tắc đều mang trên mình áy náy với Ôn Hi Như, bởi vì chuyện ngoài ý muốn của ba năm trước.

Ba năm trước, nhà họ Ôn phá sản, Ôn Hi Như trên đường đi chơi cùng chúng tôi trở về bị một đám người bắt cóc tống tiền.

Lúc cảnh sát tìm thấy cô ta thì trên tay cô ta đều là vết thương, cả người run lẩy bẩy.

Từ đó cô ta cũng chẳng thể cầm cọ vẽ được nữa, mà Lạc Mộc Tắc đều đem hết thảy tất cả những lỗi lầm này đổ lên đầu tôi.

Do lúc đó trùng hợp là tôi cùng Ôn Hi Như chơi đại mạo hiểm, người đánh cược thua sẽ phải về nhà trước.

Có lẽ lúc trước tôi còn có một chút áy náy, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không xem ai ra gì của bọn họ.

Muốn tôi hối hận? Mơ đi cưng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.