01.
Khi Lận Thanh Trúc tới, tôi đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bài đăng kia.
Anh ta đặt hộp vịt quay lên bàn tôi: “Đồ ăn ở trường em dở quá, khó trách em càng ngày càng gầy đi.”
Những tiếng reo vang lên từ xung quanh: “Oa, Thành Hủy may mắn thật đấy!”
May mắn thật đấy… Cải tạo Lận Thanh Trúc từng không ai sánh nổi thành con chó to xác, chân thành xúm lấy tôi hỏi han ân cần.
Hồi cấp ba, có người cười anh ta: “Lận Thanh Trúc, đàn ông đàn ang mét tám như cậu sao cứ chạy theo sau Thành Hủy làm kẻ đeo bám cả ngày thế?”
“Cậu hiểu cái con khỉ, tôi là vệ sĩ của Thành Hủy, biết chưa?”
“Thành Hủy ‘tướng đàn ông’ kia còn cần cậu làm vệ sĩ?”
Hai nắm đấm của Lận Thanh Trúc đáp xuống mắt cậu ta, kể từ đó, không ai dám giáp mặt gọi biệt danh của tôi nữa.
Mười năm đầu, chúng tôi như hình với bóng. Tôi vốn tưởng chúng tôi sẽ có ‘mười năm’ thứ hai.
Sau khi thư đề cử nghiên cứu sinh thạc sĩ được duyệt, tôi sẽ đến thành phố Lận Thanh Trúc sống trước, học thạc sĩ tại trường của anh ta. Hai nhà đã chi tiền mua phòng cưới, chờ chúng tôi tốt nghiệp xong là có thể đi đăng ký kết hôn…
Hiện giờ, bạn trai trúc mã của tôi đang ngồi đối diện tôi, vừa cầm điện thoại xem vừa cười dịu dàng.
Tôi hỏi: “Anh xem gì mà mê mẩn vậy?”
Lận Thanh Trúc thoáng ngừng hành động, nói: “Không có gì, chuyện ở trường anh, em không biết đâu.”
Tôi im lặng đặt đũa xuống, bấy giờ mới phát hiện em gái tôi cũng theo anh ta tới.
Thành Duyệt bưng khay đồ ăn, gọi tôi “chị”, chạy tới chỗ tôi, trên đầu là một dãy đèn hỏng đang được bảo dưỡng.
“Thành Duyệt?”
Lận Thanh Trúc nhìn về phía bóng dáng tung tăng kia, ánh mắt dính lấy người con bé như kẹo mạch nha.
Cũng chính vì lý do này, vào khoảnh khắc chao đèn nổ tung, anh ta mới có thể lao chuẩn lên, bảo vệ đầu Thành Duyệt.
“Bùm!” Sau tiếng nổ giòn tan, mảnh vụn bắn ra, đập lên lưng anh ta lộp độp như mưa.
Thành Duyệt run bần bật trong lòng anh ta.
Ông chú phụ trách bảo dưỡng sợ tới sững người, nhà ăn lập tức vỡ òa.
“Tiểu Hủy, phòng y tế ở trường em đâu? Anh đưa em gái em qua đó trước!”
Có người chỉ đường cho anh ta. Anh ta lập tức bế Thành Duyệt chạy ra ngoài, hoảng loạn và nôn nóng hơn bao giờ hết.
Bạn cùng phòng đứng cạnh tôi: “Lận Thanh Trúc tốt với cậu thật, che chở cả người thân cậu đến vậy.”
Mãi tới khi ánh nhìn của cô ấy chuyển về hướng tôi…
Đầu gối tôi đang bị mảnh vỡ thủy tinh rơi từ cao xuống ghim vào, máu me đẫm đìa.
02.
Thành Duyệt không phải em gái ruột của tôi, mà là đứa bé được cha tôi nhận nuôi.
Hồi mới về nhà tôi, con bé sợ hãi mở lớn mắt, dáng vẻ rất kinh hoàng, giống con nai lao vào rừng rậm trong màn sương sớm.
Sau lần ấy, Lận Thanh Trúc từng nhận xét đó là khung cảnh Lâm Đại Ngọc và Lỗ Trí Thâm lần đầu gặp nhau.
Mẹ mất sớm, tôi được rèn giũa tính cách ngay thẳng mạnh mẽ, cộng thêm vóc dáng cao lớn nên việc đánh nhau với nam sinh cũng không phải nói chơi.
Trong trường, có côn đồ theo sau Thành Duyệt, tôi cầm theo con dao phay lên trường bảo vệ con bé, suýt bị đưa vào phòng giáo vụ. Ngày đầu tiên Thành Duyệt có kinh nguyệt, tôi cởi áo khoác tại chỗ, buộc quanh eo con bé. Ngày Thành Duyệt đạt được thành tích hạng một lớp, tôi bế con bé quay vòng vòng như điên, vui hơn bất kỳ ai khác.
Năm Thành Duyệt vào đại học, tôi dẫn con bé tới trước mặt Lận Thanh Trúc: “Đây là em gái em, anh nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt nhé.”
Thành Duyệt dịu dàng gọi một tiếng “anh”.
Lận Thanh Trúc không đáp, chỉ nắm lấy tay tôi: “Đã bảo em học hành tử tế rồi vào học chung trường với anh. Giờ thì hay rồi, bốn năm tới lại khó gặp được em, anh phải làm sao bây giờ?”
“Không phải chứ Tiểu Lận Tử? Anh chưa cai sữa à?”
Lận Thanh Trúc dẩu môi: “Vậy em hãy đồng ý làm bạn gái anh trước đi! Yêu xa bốn năm, anh sợ em bị người khác giành mất…”
Tôi vờ đắn đo, tới khi anh ta sốt ruột sắp khóc, tôi mới cười lớn đồng ý.
Khi Lận Thanh Trúc nhận được chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời, anh ta đặt một chiếc đệm ở ghế phó lái, trên đệm thêu mấy chữ: Ghế dành riêng cho Thành Hủy.
Trong chiếc Maybach đen tuyền kia toàn là những chiếc gối ôm thêu hoa nhỏ thiếu lá thiếu cánh xiêu xiêu vẹo vẹo.
… Toát ra một vẻ đẹp thiểu năng.
Tôi cười ngã tới ngã lui, nói rằng chiếc đệm này có thể lọt vào danh sách “Những thứ đồ xấu nhất trong năm nào đó”.
“Gì đấy, đừng cười anh, anh tự tay may cái đệm với đống gối này đấy!”
Thành Hủy… Thành Hủy… “Hủy” có nghĩa là hoa nhỏ.
Dáng vẻ ngại ngùng của Lận Thanh Trúc thật giống một chú chó to xác đáng yêu.
Ngày ấy, tôi trân trọng bưng chiếc gối hoa nhỏ lên, ôm vào lòng: “Ghế phụ chỉ để chở mình em thật à?”
Chú chó to xác nghển cao mặt: “Ngốc xít, không chở em chẳng lẽ chở bồ nhí ở ngoài?”
03.
Vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Lận Thanh Trúc dẫn theo Thành Duyệt về nhà.
Thành Duyệt hạ kính cửa xe chỗ ghế phó lái xuống: “Chị ơi, em về rồi!”
Tôi tới đón con bé, phát hiện chỗ đệm mềm và giấy dán trong xe Lận Thanh Trúc đã bị gỡ đi hết. Các loại mỹ phẩm trong ngăn kéo cũng không giống đồ của tôi.
“Thành Duyệt cũng thật là, cứ lề mề tại khu phục vụ của KFC cả buổi, nói gì mà không thể bỏ lỡ ‘Thứ Năm điên cuồng’…”
Lận Thanh Trúc xuống xe, dúi gà quay vào tay tôi: “Mau, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi em, đừng để Thành Duyệt giành mất!”
Tôi sực nhận ra. Không biết từ bao giờ, tôi bắt đầu nghe Lận Thanh Trúc nhắc đi nhắc lại tên Thành Duyệt lúc gọi video yêu xa…
Anh ta nói, Thành Duyệt rất được săn đón tại trường họ, khó tránh khỏi việc một số nam sinh tới quấy rầy. Anh ta tuân thủ hứa hẹn với tôi, giúp Thành Duyệt đuổi đám tạp nham kia.
Anh ta nói, máy tính của Thành Duyệt hỏng, dáng vẻ lúng túng bó tay khi ấy giống hệt tôi. Anh ta đã sửa giúp Thành Duyệt.
Anh ta nói, Thành Duyệt không nhạy với các con số cho lắm, học toán cao cấp như cực hình, quả đúng là em gái tôi…
Lúc rời đi, cuối cùng chúng tôi cũng cãi nhau một trận to. Tôi nói với Lận Thanh Trúc rằng không muốn nghe thấy cái tên của Thành Duyệt từ miệng anh ta nữa.
Lận Thanh Trúc im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Nhưng Tiểu Hủy à… không nói về Thành Duyệt thì chúng ta sẽ không có chuyện để nói nữa…”
Tôi mấp máy môi, lại chẳng thốt ra nổi dẫu chỉ một câu.
Sau lần khắc khẩu ấy, Lận Thanh Trúc tự thấy mình nặng lời, tối đó đã dẫn tôi tới cửa hàng vịt quay lớn nhất Thâm Quyến, gọi một bàn toàn đồ ăn ngon để nhận lỗi với tôi.
Tôi ăn một bữa ăn ngon lành trộn nước mắt.
Khi lấy thịt mỡ ngăn chặn sự chua xót nơi cổ họng, tôi rất muốn hỏi thử Lận Thanh Trúc…
Chúng tôi từng không giấu giếm nhau điều gì, thậm chí đi đường gặp con chim nhỏ dính mưa ướt nhẹp cũng phải chụp cho nhau xem.
Từ bao giờ, tình trạng giữa chúng tôi bắt đầu biến thành “không có chuyện để nói” rồi?
04.
Lúc chạy tới phòng y tế băng bó, hội trưởng xui xẻo kia của tôi chạy tới hóng hớt: “Hờ, Thành Tiểu Hủy, sao chân lại bị thương rồi?”
Hỏi ngay lúc bác sĩ đang gắp mảnh vụn ra, tôi đau đến mặt mũi méo xẹo.
Tôi tóm lấy băng gạc ném về phía cậu ấy: “Hạ Lương An, cậu bớt cười nhạo mình đi!”
Mảnh vụn ghim sâu quá, mỗi lần chiếc nhíp di chuyển là một lần đau. Tôi rất muốn khóc lớn một trận, song không muốn bị cười chê.
Tuy nhiên, đến cuối cùng, khi mồ hôi toát đầy trên trán, tôi đã tiện tay lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Giây phút Lận Thanh Trúc hấp tấp chạy tới, tôi đã ngồi xuống xe lăn, chuẩn bị tự về nhà.
Ngoài cửa, có người bàn tán: “Thấy chưa? Học trưởng Lận ở đại học Bắc Kinh vừa tự tay bôi thuốc cho một nữ sinh đó. Trời ạ, dịu dàng quá đi!”
Lận Thanh Trúc lạnh nhạt sửa lời: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi có bạn gái rồi, cô ấy tên Thành Hủy.”
Thấy tôi đẩy xe lăn ra, anh ta vội tiến tới: “Anh xin lỗi Tiểu Hủy, anh không biết em cũng bị thương…”
Tất nhiên, anh ta nào biết được.
Bởi khoảnh khắc chao đèn vỡ tung, ánh mắt anh ta chỉ dính chặt tại một người khác.
Tôi nhìn sang Hạ Lương An: “Phiền cậu đẩy mình xuống lầu.”
“Ok luôn!”
Ngay sau đó, tay Lận Thanh Trúc đặt tại chỗ tựa xe lăn, trong giọng nói toát lên vẻ giận dữ hiếm thấy:
“Tôi là bạn trai của cô ấy, không cần phiền đến ‘người ngoài’.”
Dứt lời, anh ta lập tức vươn tay ra đẩy, lại bị tôi tránh đi.
Cơ thể Lận Thanh Trúc cứng đờ: “Tiểu Hủy, anh không cố tình, anh không biết em bị thương thật mà…”
Tôi chỉ nhìn anh ta với thái độ như lúc quan sát gương mặt tuấn tú ấy vào vô số ngày bình thường khác…
Sau đó, nghiêm túc đề nghị chia tay.
“Gì cơ?”
Lận Thanh Trúc hóa đá tại chỗ, khó tin trợn to mắt.
Chúng tôi từng hẹn ước với nhau rằng tuyệt đối sẽ không dùng “chia tay” làm công cụ đe dọa đối phương nhân nhượng, vì làm vậy gây tổn thương tình cảm quá. Kể từ khi yêu, dẫu tranh cãi dữ dội, lời lẽ nặng nề đến mấy, cũng không ai đề cập đến hai chữ này.
Trước khi đi, tôi share link “Câu chuyện yêu thầm” nổi tiếng cho Lận Thanh Trúc.
Trên áo sơ mi trắng của anh ta có dấu vết bị cắt cứa, minh chứng cho việc anh ta bảo vệ Thành Duyệt trong lòng, ngăn cản cơn mưa mảnh vỡ giúp con bé.
Tôi nói với anh ta: “Có người tặng anh một món quà, tôi giao tới thay họ.”
05.
[Gửi quý ngài L em yêu nhất. Bài đăng này là món quà em dành tặng anh.]
Đọc hết bài đăng của Thành Duyệt, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra:
Câu “Không có chuyện để nói” của Lận Thanh Trúc chẳng qua chỉ vì chúng tôi quen nhau quá lâu, hiểu nhau quá sâu mà thôi.
Thế nhưng, cảm giác muốn sẻ chia của một người sẽ không mất đi… nó chỉ được chuyển sang chỗ khác.
Lận Thanh Trúc có thể chụp cảnh tắc nghẽn ở thủ đô, tiện tay share cho Thành Duyệt, nói: Em xem, tại sao lúc nào chỗ này cũng đông như vậy chứ!
Thành Duyệt sẽ share cho anh ta một chương trình sale 50% thứ hai, nói: Không phải em không muốn mời anh một bữa, chỉ góp mặt thêm một người thôi mà ~
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng họ cũng nhắc tới tôi.
Thành Duyệt nói hâm mộ chị quá, luôn thoải mái vô tư, không lo không sầu.
Lận Thanh Trúc trả lời: “Đồ ngốc, trông em cũng ngốc lắm.”
Thành Duyệt trả lời bằng một sticker chống nạnh đáng yêu.
Tại bài đăng kia, Thành Duyệt viết:
“Quý ngài L chỉ cho rằng đó là bài đăng tôi tiện tay chia sẻ. Anh ấy đâu biết đến dấu ngắt, nghỉ cũng đã được tôi thiết kế kỹ lưỡng.”
Lận Thanh Trúc không biết sao?
Tôi thấy anh ta còn rất thích thú nữa là.
Xế chiều, đối tượng thích thú chạy tới tìm tôi. Cha tôi đã mở cửa cho anh ta.