Cha tôi

Phần 1


1

 

Mùa đông khắc nghiệt, sườn núi Bình An có tuyết lớn.

 

Radio đang phát bản tin, tôi ngồi trên ghế, tay cầm chiếc bánh đào, ngửi mùi thơm của thịt gà bay từ bếp bay ra, thèm đến chảy nước miếng.

 

Hôm nay, cha tôi hầm một con gà mái già, nhưng tôi vẫn còn chưa được ăn, nguyên nhân là…

 

Tôi nhìn thoáng qua bên phải, Trình Dục Bạch đang may một cái mũ lông thỏ, vẻ mặt rất bình tĩnh.

 

Nào có ai sinh nhật mà cũng không phấn khởi như vậy chứ, tôi thầm oán thầm vài câu, lập tức tiến đến bên tai phải của anh, thì thầm với anh: “Trình Dục Bạch, anh có đói bụng không?”

 

Trình Dục Bạch nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: “Không đói bụng… không muốn.”

 

Anh luôn như vậy, rõ ràng biết tôi có ý gì, cũng không chịu làm theo lời tôi. Tôi không vui chút nào.

 

Cha tôi nói người lớn tuổi đều biết yêu thương người khác, Trình Dục Bạch hơn tôi sáu tuổi, nhưng anh lại không hề yêu thương tôi.

 

Đảo mắt, tôi đổi hướng, tiến đến bên tai trái anh mắng thầm một câu: “Trình Dục Bạch là đại ngu ngốc.”

 

Trình Dục Bạch không có phản ứng, vẫn tiếp tục làm việc trong tay.

 

Tai trái của anh bị điếc, cho dù tôi có nói xấu, anh cũng không nghe được gì.

 

Cảm thấy mỹ mãn, tôi ngồi trở lại chỗ cũ với sắc mặt thản nhiên, tiếp tục ăn bánh đào trong tay. Nhưng bánh đào không có vị thịt gà, mới vừa nhai vài miếng tôi đã bỏ xuống.

 

Trình Dục Bạch vẫn còn đang may mũ, từng mũi từng mũi, động tác vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ.

 

Tốt lắm.

 

Thời tiết lạnh, biết tự may mũ cho mình, chứng tỏ người này còn chưa ngốc đến mức chịu lạnh.

 

Tôi chán đến c.h.ế.t ghé vào cái bàn nhỏ, nhìn anh làm công việc may vá. Càng nhìn, càng cảm thấy không thích hợp.

 

“Trình Dục Bạch.” Tôi chọc chọc bả vai anh, tốt bụng nhắc nhở: “Mũ anh làm nhỏ rồi.”

 

Trình Dục Bạch không để ý tới tôi.

 

Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, ai có thẻ vui vẻ chứ?

 

Tô bĩu môi xoay đầu sang một bên, “Hừ” một tiếng, quyết tâm sau này nếu tôi còn nói chuyện với anh thì tôi chính là chó con.

 

Trong phòng thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.

 

Tôi ngồi bên này ngó ngó, bên kia vẫn keo kiệt, chuyên chú làm việc của mình, ngay lúc tôi sắp nhịn không được định mở lời với Trình Dục Bạch thì từ phòng bếp giọng cha tôi vọng vào: “…Ăn cơm nào!”

 

Mắt tôi sáng lên, nhìn chằm chằm ra cửa.

 

Rèm cửa được vén lên, cha tôi bưng canh gà vui vẻ hớn hở bước vào, lúc này, vừa hay Trình Dục Bạch cũng may xong một mũi cuối cùng.

 

“Mạn Mạn.” Anh bỗng nhiên gọi tôi một tiếng.

 

Tôi theo bản năng quay đầu lại, lập tức, chiếc mũ lông thỏ vừa được may xong đã được đội lên đầu tôi khiến tôi sững sờ.

 

Trình Dục Bạch vươn tay giúp tôi chỉnh lại mũ, lúc này mới thản nhiên nói: “Không nhỏ, rất vừa vặn.”

 

2

 

Nhặt được Trình Dục Bạch, là một tai nạn.

 

Hai năm trước, cha tôi kéo xe đưa tôi lên thị trấn họp chợ, lúc đi ngang qua cánh đồng tuyết, tôi tinh mắt nhìn thấy có người ngã xuống ven đường.

 

Tuyết rơi phủ đầy mặt đất, người nọ lại chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh.

 

Cha tôi tốt bụng, thấy anh tuổi còn nhỏ, chỉ có một mình lại bị ngã trong tuyết, sợ anh bị đông c..hết, dứt khoát mang người về nhà.

 

Đó là lý do Trình Dục Bạch đến nhà tôi.

 

Tỉnh lại sau hôn mê, anh cũng không nói lời nào, chỉ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

 

Trong mắt tôi, cha tôi chính là một người cực kỳ chịu khó, nhưng Trình Dục Bạch so với cha tôi còn chịu khó hơn rất nhiều. Cái nồi lớn lâu năm trong nhà tôi được anh cầm xơ mướp chà đến đáy nồi trơn bóng, ruồi đậu vào cũng trượt chân.

 

Sau vài ngày suy nghĩ, cha nói với tôi: “Con gái, hay là… chúng ta giữ cậu ấy lại nhé?”

 

Tôi biết cha tôi có ý gì.

 

Năm đó mẹ qua đời vì bạo bệnh, cả bầu trời của cha đã sụp đổ.

 

Vốn dĩ ông muốn đi theo mẹ tôi, nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, còn nói giọng nghịu, chỉ biết ôm đùi cha mà khóc.

 

Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể lau khô nước mắt, một mình gánh vác cái nhà này.

 

Nhìn tôi lớn lên vừa lười vừa háu ăn, cha tôi bắt đầu lo lắng sau khi tôi lớn lên, sợ không ai chăm sóc cho tôi.

 

Bây giờ thì tốt rồi, vừa hay buồn ngủ thì gặp chiếu manh.

 

Tôi đang chơi với con châu chấu Trình Dục Bạch làm cho mình, nghe cha hỏi, từ chối cho ý kiến gật đầu, dù sao nhà tôi nuôi anh cũng nổi, tôi cũng không phải chịu thiệt, ở lại thì ở lại thôi.

 

Ngày hôm sau, cha tôi liền làm một bàn thức ăn.

 

Trên bàn cơm, Trình Dục Bạch ngồi ngay ngắn, trầm lặng, còn tôi gặm móng heo kho, nghe cha tôi quanh co lòng vòng lừa anh: “… Con trai, nhiều ngày như vậy con không về, người trong nhà có lo lắng không?”

 

Trình Dục Bạch lắc đầu.

 

“Thưa chú, nhà cháu đã không còn ai.”

 

Trầm mặc mấy hơi, anh nhẹ giọng nói: “Mẹ kế cháu sinh em trai, cha cháu liền đuổi cháu ra ngoài.”

 

Cha tôi cảm thán vài tiếng, không biết nói cái gì cho phải.

 

Trình Dục Bạch hiển nhiên hiểu lầm ý của cha tôi, đôi mắt đẹp trai kia ảm đạm: “Chú, mấy ngày nay làm phiền chú rồi… Ngày mai cháu sẽ đi.”

 

Cha tôi ăn nói vụng về, gấp đến độ vỗ đùi: “Không có ý đó! Chú không có ý đó…”

 

Tôi nhìn không nổi nữa, lau tay, nói với Trình Dục Bạch: “Ý của cha em, là muốn anh làm chồng nuôi từ bé của em!”

 

“Chồng nuôi từ bé?”

 

Trình Dục Bạch ngập ngừng lặp lại một lần, có chút nghi hoặc.

 

“Tiểu Trình à, Mạn Mạn không hiểu chuyện, lời con bé nói con đừng tin, bây giờ đã là xã hội gì rồi, sao chú lại để cháu làm chồng nuôi từ bé chứ?”

 

Tôi bĩu môi, cha tôi gạt người ta, rõ ràng ông đã nói với tôi như vậy.

 

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại.”

 

Cha tôi đổi giọng, cười híp mắt nhìn Trình Dục Bạch, ôn tồn nói: “Cháu ngoan, chú đúng là muốn cháu làm con rể của chú đấy.”

 

Trình Dục Bạch không nói gì, cha tôi bắt đầu niệm kinh cho anh nghe: “Tiểu Trình à, nghe chú nói, chúng ta đương nhiên không thể tảo hôn, đó là không đúng, là trái với pháp luật… Nhưng không có tình cảm mới gọi là chồng nuôi từ bé, có tình cảm thì gọi là thanh mai trúc mã! Giống như chú và mẹ của Mạn Mạn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rồi yêu nhau, kết hôn là chuyện đương nhiên, chú là người từng trải..”

 

Cha tôi nói đến khô nước bọt, vừa định dừng lại uống ngụm nước, chợt nghe thấy Trình Dục Bạch mở miệng: “Chú, cháu đồng ý, nhưng cháu là người điếc.”

 

Sắc mặt anh rất nhạt, chỉ chỉ vào tai trái của mình, như là đang kể ra một chuyện rất bình thường: “Tai này, hai năm trước bị cha cháu đánh hỏng rồi, không nghe được gì.”

 

Dứt lời, anh lẳng lặng cúi đầu, như là phạm nhân đang chờ xét xử.

 

Cha tôi lại không ngại điều này, thậm chí còn có chút đau lòng cho anh, nhưng chồng nuôi từ bé dù sao cũng là tìm cho tôi, vẫn là phải trưng cầu ý kiến của tôi. Cha xoa xoa tay, nhìn tôi cười khà khà: “Con gái, con xem…”

 

Trình Dục Bạch cũng nhìn về phía tôi.

 

Tôi suy nghĩ vài giây, nhìn anh nghiêm túc nói: “Kết hôn với anh, em có thể giống như bây giờ, cây chổi ngã cũng không cần phải dựng lênkhông?”

 

Câu hỏi này thật sự xảo trá, còn bại lộ bản tính hết ăn lại nằm của tôi.

 

Nhưng Trình Dục Bạch lại rất nghiêm túc. Sau khi suy nghĩ, anh đưa ra đáp án là: “Lúc đi ngang qua nhớ nhấc chân lên, đừng để tự mình ngã là được.”

 

“Được.”

 

Tôi gật gật đầu, vỗ vỗ bàn ăn, nói theo kiểu người xưa: “Tôi tuyên bố, chuyện hôn sự này… Tôi, Đường Mạn Mạn đồng ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.