Chạm Nhầm Nơi Cấm Kỵ

Chương 1


1
Nửa đêm, âm thanh sột soạt vang lên.

Tôi nằm trên giường, giả vờ ngủ.

Rất nhanh sau đó là tiếng cửa đóng lại, tôi ngồi dậy nhìn vào cái lồng nuôi con rắn cưng, bên trong không còn bóng dáng con rắn nữa.

Con rắn cưng của tôi gần đây có chút kỳ lạ.

Lúc nào cũng trốn ra khỏi lồng vào giữa đêm, rồi quay về trước khi trời sáng.

Trông như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi rất tò mò nó mỗi lần đi đâu, nên hôm nay tôi giả vờ ngủ, định lén theo dõi xem thử.

Tôi bước xuống giường, khẽ mở cửa phòng ngủ một chút.

Con rắn cưng của tôi là một con rắn thuần đen, tôi gọi nó là Tiểu Hắc.

Phòng khách tối đen như mực, tôi không nhìn thấy nó, chỉ có thể dựa vào âm thanh di chuyển của nó để xác định vị trí.

Không lâu sau, cửa ra vào bị mở ra.

Ánh đèn vàng nhạt từ hành lang hắt vào, tôi tận mắt thấy Tiểu Hắc bò ra ngoài, bò đến trước cửa nhà hàng xóm, thậm chí còn dùng đuôi gõ gõ cửa.

Khá lịch sự, giống như con người vậy.

Nhưng nó chạy sang nhà hàng xóm để làm gì?

Khi hàng xóm mở cửa, tôi cẩn thận đi theo, nhưng bị người hàng xóm tinh mắt phát hiện.

Hàng xóm mỉm cười dịu dàng: “Cô Trì nửa đêm không ngủ, định đột nhập nhà tôi sao?”

2
Tôi nhất thời không biết phải nói gì.

Người hàng xóm bên cạnh vừa mới chuyển đến gần đây, tính tình ôn hòa nhã nhặn, thỉnh thoảng còn gửi cho tôi vài món tôi thích ăn.

Nói là để xây dựng mối quan hệ tốt với hàng xóm.

Tôi không trả lời câu hỏi của Chu Ôn Hủ, thay vào đó tôi nghiêng người nhìn thẳng vào trong nhà hắn, tìm kiếm Tiểu Hắc.

Nhưng chẳng thấy gì cả.

Lạ thật, rõ ràng tôi vừa thấy nó đi vào mà.

“Cô Trì, đang tìm thứ gì sao?” Chu Ôn Hủ ở bên cạnh ân cần hỏi.

“Ừm, tìm rắn.” Tôi trả lời theo phản xạ.

“Là con này phải không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn qua, thấy một con rắn đen từ từ bò ra sau gáy Chu Ôn Hủ, đôi mắt đỏ rực dựng đứng nhìn tôi vài giây rồi lướt đi.

Lạnh lùng và kiêu ngạo.

Là Tiểu Hắc.

Thái độ của nó đối với tôi vẫn y hệt như lần đầu gặp, luôn lạnh nhạt như vậy.

Tôi đã quen rồi.

Tiểu Hắc là con rắn tôi cứu được trên đường về nhà sau khi tan làm một tháng trước. Lúc đó nó đã gần chết, lại còn bị một nhóm trẻ con ném qua ném lại để chơi.

Sau khi cứu nó, nó cứ bám theo tôi, nên tôi quyết định nuôi nó.

Nhưng giờ nhìn Tiểu Hắc chủ động gần gũi với người lạ, tôi không khỏi cảm thấy ghen tị.

Mỗi lần tôi chạm vào Tiểu Hắc, nó đều tránh né.

Tại sao lại nhiệt tình với Chu Ôn Hủ như thế, thậm chí còn tự bò lên người hắn nữa.

“Anh làm sao để nó thân thiết như vậy?” Tôi vô thức buột miệng hỏi.

Chu Ôn Hủ nhìn theo ánh mắt tôi, liếc qua Tiểu Hắc, rồi như hiểu ra, “Ồ” một tiếng.

“Hóa ra đây là con rắn của cô Trì. Dạo gần đây nó thường bò sang tìm tôi vào giữa đêm, tôi đang định tìm chủ của nó đây.”

Chu Ôn Hủ vừa nói vừa vuốt ve Tiểu Hắc, mỉm cười giải thích: “Trước đây tôi từng nuôi rắn, có lẽ nó thấy hứng thú với mùi của tôi.”

Thì ra là vậy.

Vậy Tiểu Hắc không thân thiết với tôi là vì ghét mùi của tôi sao?

Tôi có chút thất vọng: “Thật ghen tị với anh, mỗi lần tôi chạm vào nó, nó đều tránh né, chắc là ghét tôi.”

Vừa dứt lời, Tiểu Hắc đột nhiên quay đầu nhìn tôi, thè lưỡi ra.

Dường như nó muốn nói gì đó, nhưng rồi lại kiêu ngạo quay đầu đi.

Tôi chẳng hiểu gì cả.

“Không phải là ghét.”

“Hả?”

Tôi nhìn sang Chu Ôn Hủ, hắn khẽ ho một tiếng rồi giải thích: “Đó là biểu hiện của sự xấu hổ, nó chưa quen với việc bị cô chạm vào, chỉ cần chạm vào nó nhiều hơn là được.”

Thì ra là vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi gọi Tiểu Hắc về nhà, lần này nó bất ngờ chủ động cuốn quanh cổ tay tôi.

Cảm giác mát lạnh.

Tôi không kìm được mà đưa tay vuốt ve Tiểu Hắc.

Nó không tránh né, nhưng khi tôi định vuốt thêm lần nữa, nó lại không chịu.

Trước khi tôi rời đi, Chu Ôn Hủ nói với tôi: “À, đúng rồi cô Trì, ngày mai tôi có một phần bánh su kem đặt dư, tôi sẽ mang qua cho cô nhé.”

Bánh su kem!?

Đó chẳng phải là món tôi muốn ăn hôm qua sao? Chỉ là chưa kịp mua, rồi lỡ buột miệng than thở ở nhà vài câu.

Hàng xóm thật tốt bụng, mỗi lần gửi đồ đều đúng với khẩu vị của tôi, thậm chí toàn là những thứ tôi vừa mới thèm hôm trước.

Tôi vui vẻ đồng ý, vô thức vuốt ve Tiểu Hắc đang cuốn trên cổ tay mình.

Nhưng tôi lại phát hiện mặt Chu Ôn Hủ dường như đỏ lên, hơi thở cũng có phần gấp gáp hơn.

Lạ thật, chẳng lẽ hắn đột nhiên bị cảm?

3
Nghe theo lời của Chu Ôn Hủ, mấy ngày nay tôi bắt đầu thử chạm nhiều hơn vào Tiểu Hắc để nó quen với mùi của tôi, dần dần thích nghi với việc bị tôi chạm vào.

Nhưng Tiểu Hắc dễ ngại quá nhỉ?

Chạm một lần xong là không cho chạm nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi nuôi rắn, không hiểu biết gì cả.

Không tiện hỏi hàng xóm, nên tôi lên mạng hỏi: “Con rắn tôi nuôi quá nhút nhát, có cách nào để nó thân thiện hơn không? Vì đây là lần đầu tôi nuôi, không hiểu gì cả.”

Rất nhanh, có người trả lời: “Câu này tôi biết, người ta thường nói muốn thân thiết thì phải…”

Hắn nói đến giữa chừng rồi dừng lại.

Tôi hỏi: “Phải làm gì?”

Người kia: “Khụ khụ, khó nói lắm, nghe tôi hướng dẫn, tôi sẽ chỉ cho cô.”

Tôi: “Được thôi.”

Người kia: “Đầu tiên cô cầm con rắn trong tay, nhấn nhẹ vào chỗ này, rồi đẩy lên từ đây, nhớ là phải thật nhẹ, kèm ảnh.jpg”

Tôi hỏi: “Làm vậy để làm gì?”

Người kia: “Bí quyết để tạo mối quan hệ tốt.”

Thì ra là vậy.

Tôi làm theo hướng dẫn trong ảnh, chỉ là Tiểu Hắc không ngoan chút nào, mỗi lần tôi chạm vào nó đều cố gắng trốn khỏi tôi.

Nghĩ rằng phải xây dựng quan hệ tốt với Tiểu Hắc, tôi nghiêm túc nhắc nhở nó: “Đừng có nhúc nhích.”

Nó như thể hiểu lời tôi, nằm im trên người tôi, không động đậy.

Chỉ là khi tôi nhấn tay xuống và đẩy lên, chạm phải một chỗ nào đó…

Đột nhiên có thứ gì đó bật ra.

Tôi chưa kịp nhìn rõ, Tiểu Hắc đã “vút” một cái, trốn ngay xuống gầm giường.

Nhanh đến mức không tưởng.

Tôi thắc mắc, cúi xuống nhìn dưới giường: “Sao lại chạy ——”

Chưa kịp nói xong, tôi đã thấy Tiểu Hắc dưới gầm giường đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cái vẻ kiêu ngạo trước kia đã thu lại không ít, trông nó ngoan ngoãn hơn hẳn, khuôn mặt đỏ bừng khiến người ta không khỏi muốn trêu đùa.

“Wow, lần đầu tiên thấy mày đỏ mặt đó.”

Tôi cảm thán, mặt nó đỏ kìa, có phải là đã thân thiết với tôi rồi không?

Tôi đang vui mừng nghĩ rằng mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Hắc chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp.

Ai ngờ ngay sau đó, điện thoại “ting” lên một tiếng, hiện ra tin nhắn.

Tôi nhìn, là từ người trên mạng lúc nãy.

“Thành công chưa haha, tôi chỉ đùa cô thôi, chỗ cô vừa chạm thực ra là haha, cô tìm trên mạng sẽ biết, chẳng phải cách gì để làm thân đâu.”

Hắn nói mập mờ, tôi lên mạng tìm thử.

Lần này đến lượt mặt tôi đỏ bừng “phừng” lên.

Vậy chỗ tôi vừa chạm phải chính là… của Tiểu Hắc sao!?

4
Tiểu Hắc giờ đây tránh mặt tôi còn nhiều hơn trước. Nó cố tình quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn tôi.

Tôi đã dỗ nó một lúc lâu, nhưng nó vẫn không chịu chui ra khỏi gầm giường.

Nghĩ rằng phải bù đắp cho Tiểu Hắc, tôi ra ngoài để mua cho nó món ăn ưa thích.

Vừa ra khỏi cửa, tôi tình cờ gặp Chu Ôn Hủ hàng xóm.

Vừa nhìn thấy tôi, trong mắt hắn còn vương lại chút đỏ chưa tan hẳn.

“Cô Trì…?”

Chu Ôn Hủ vô thức gọi tôi, nhưng rất nhanh hắn đã né tránh ánh mắt của tôi.

Mặt đỏ bừng như đang bị luộc chín, hắn nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Rồi chạy mất.

Quá đỗi kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn hoảng loạn như vậy.

Mua đồ về, tôi phát hiện Tiểu Hắc biến mất rồi.

Tôi lật tung mọi ngóc ngách mà nó có thể đi đến, nhưng không thấy đâu cả.

Lòng tôi bắt đầu lo lắng.

Lại nhớ đến nhà Chu Ôn Hủ, chắc nó lại sang đó rồi, tôi vội vàng chạy sang.

Nhưng phát hiện hắn vẫn chưa về, cửa nhà khóa kín.

Tôi bối rối không biết làm gì.

Chẳng lẽ Tiểu Hắc vì quá ngượng nên cố tình trốn tránh tôi?

Dù sao mỗi lần tôi chỉ mới chạm vào, nó đã đỏ mặt ngại ngùng, huống chi lần này tôi đã chạm phải…

Tôi quyết định chờ thêm, biết đâu Tiểu Hắc sẽ tự xuất hiện.

Nhưng đến ngày thứ ba, Tiểu Hắc vẫn bặt vô âm tín.

Lòng tôi nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, em trai tôi là Trì Thần Chi đang nghỉ học đại học đến thăm tôi, sau khi nghe chuyện liền an ủi: “Chỉ là một con rắn thôi mà, đơn giản, để em giúp chị tìm.”

Tôi cùng em trai tìm đến nửa đêm, lật tung từng ngóc ngách trong nhà, kể cả dưới sofa, nhưng vẫn không thấy.

“Chị, bỏ đi.” Trì Thần Chi nằm dài trên giường thở hổn hển, “Chỉ là một con rắn thôi, nếu không tìm được thì em sẽ mua cho chị con khác.”

“Em ngồi dậy trước đã!”

Tôi nhăn mặt khó chịu, vì em trai dám nằm lên giường tôi với bộ dạng đầy mồ hôi, tôi giơ tay định đánh vào chân nó.

Nó vừa định né tránh thì đột nhiên khựng lại, chỉ tay về phía sau tôi, kinh ngạc nói: “Chị, kia có phải con rắn của chị không…?”

Rắn?

Tôi quay đầu lại, liền thấy Tiểu Hắc đã mất tích nay đang xuất hiện ở cửa phòng ngủ, trên lưng còn vác một bọc lớn.

Chỉ là nó giờ đây lớn hơn trước mấy lần.

Nhìn thấy tôi và em trai, Tiểu Hắc bắt đầu rơi nước mắt, “Tôi vừa lo chuẩn bị sính lễ, em đã có người đàn ông khác rồi sao?”

Khoan đã, tại sao rắn lại biết nói chuyện!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.