Đêm bái đường thành thân, phu quân ta mãi chưa trở về.
Nghe đồn rằng Hình bộ Thượng thư cùng nữ bộ khoái giang hồ đã hợp sức phá giải một kỳ án. Anh hùng cùng hiệp nữ, kề vai sát cánh, trở thành câu chuyện đẹp được dân gian ca tụng.
Điều này làm cho ta, người thê tử danh chính ngôn thuận cưới hỏi đường hoàng, bỗng chốc trở thành kẻ thừa thãi.
Tất cả các quý tộc ở Thái Nguyên đều cười nhạo ta, nói rằng bao nhiêu năm kề cận bên Thiệu Du, săn sóc lo lắng cho hắn, rốt cuộc vẫn không bằng nữ bộ khoái chỉ mới quen hai tháng kia.
Nhưng bọn họ đâu hay, ngay khi Thiệu Du vì nữ bộ khoái mà liều mình đỡ mũi tên, ta đã một mình bước qua con đường tuyết phủ đầy than hồng nóng bỏng, thành công lấy về thư thoái hôn.
Thiệu Du vẫn tự tin rằng ta chỉ là đang giận dỗi, chờ xem khi nào ta sẽ chủ động quay lại.
Cho đến khi dịch đậu mùa bùng phát trong thành, ta đề nghị dùng thân mình để thử thuốc. Hắn cảm động vô cùng, tưởng rằng ta cuối cùng đã không nhịn được mà lo lắng cho hắn.
Nhưng ta lại lẳng lặng tránh xa Thiệu Du, người đang dang rộng đôi tay chờ đón ta, mà bật khóc nhào vào vòng tay của ám vệ trẻ tuổi phía sau hắn, nức nở: "Tạ ơn trời đất, Trầm Yến, may mắn là chàng vẫn bình an vô sự!"