Đêm bái đường thành thân, phu quân ta mãi chưa trở về.
Nghe đồn rằng Hình bộ Thượng thư cùng nữ bộ khoái giang hồ đã hợp sức phá giải một kỳ án. Anh hùng cùng hiệp nữ, kề vai sát cánh, trở thành câu chuyện đẹp được dân gian ca tụng.
Điều này làm cho ta, người thê tử danh chính ngôn thuận cưới hỏi đường hoàng, bỗng chốc trở thành kẻ thừa thãi.
Tất cả các quý tộc ở Thái Nguyên đều cười nhạo ta, nói rằng bao nhiêu năm kề cận bên Thiệu Du, săn sóc lo lắng cho hắn, rốt cuộc vẫn không bằng nữ bộ khoái chỉ mới quen hai tháng kia.
Nhưng bọn họ đâu hay, ngay khi Thiệu Du vì nữ bộ khoái mà liều mình đỡ mũi tên, ta đã một mình bước qua con đường tuyết phủ đầy than hồng nóng bỏng, thành công lấy về thư thoái hôn.
Thiệu Du vẫn tự tin rằng ta chỉ là đang giận dỗi, chờ xem khi nào ta sẽ chủ động quay lại.
Cho đến khi dịch đậu mùa bùng phát trong thành, ta đề nghị dùng thân mình để thử thuốc. Hắn cảm động vô cùng, tưởng rằng ta cuối cùng đã không nhịn được mà lo lắng cho hắn.
Nhưng ta lại lẳng lặng tránh xa Thiệu Du, người đang dang rộng đôi tay chờ đón ta, mà bật khóc nhào vào vòng tay của ám vệ trẻ tuổi phía sau hắn, nức nở: “Tạ ơn trời đất, Trầm Yến, may mắn là chàng vẫn bình an vô sự!”
1
Khi hỉ bà dẫn ta vào hoa sảnh, Thiệu Du vẫn chưa trở về.
Chỉ có thiếu niên cận vệ của hắn xông vào giữa tầm mắt mọi người, cứng rắn bẩm báo lý do.
Thì ra vụ cháy kho lương của phủ Quận Thủ cuối cùng đã được phá giải, Hoàng thượng vui lòng, nên Thiệu Du – người đóng vai trò chính, tất nhiên đã cùng đồng đội tiến cung nhận thưởng trước.
Tuổi trẻ tài cao, phong thái lẫm liệt. Chỉ là hắn đã quên mất, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta.
Thời khắc bị kéo dài đến tận nửa đêm, ngựa của Thiệu Du mới vừa vội vã đến nơi.
Mặc dù tay chân ta đã sớm tê cứng, nhưng vẫn giữ phong thái ưu nhã nhất để nghênh đón hắn.
Không ngờ, bên cạnh hắn còn có một nữ tử vận trang phục giang hồ.
Hai người, một trước một sau, lần lượt xuống ngựa.
Có lẽ nữ tử kia bị thương ở eo, nên hắn còn ân cần dùng tay đỡ nàng ổn định đáp xuống đất.
Dù cách lớp sa mỏng như cánh ve, ta vẫn mơ hồ thấy được hình dáng của họ.
Một người buộc tóc đuôi ngựa, một người vận hắc giáp, đứng cạnh nhau không nói một lời, nhưng cảm giác ăn ý và tín nhiệm tràn ngập không cần thốt ra.
Thiệu Du lên tiếng: “Vãn Thư, đây là Lục bộ đầu, nàng vừa cùng ta bái kiến thánh thượng. Thuận đường qua đây góp chút niềm vui, ta liền tiện tay cho nàng đi nhờ một đoạn.”
Nữ tử kia cũng hành lễ với ta, hào sảng nói: “Kỷ tỷ tỷ, đều là tại ta kéo Thiệu đại ca trò chuyện lâu hơn trước mặt thánh thượng, mới chậm trễ đôi chút. Chúc mừng hai người, tân hôn vui vẻ!”
Ta cười không nói, mặc kệ để Thiệu Du nắm tay ta dẫn đến vị trí chủ hôn.
“Hôm nay vất vả cho nàng phải đợi ta. Nếu không vui, sau này ta sẽ vì nàng mà tổ chức lại, được không?”
Hắn nhíu mày, nhẹ giọng nói, rồi mới nhìn ta thêm vài lần.
Tựa như cuối cùng cũng có thời gian ngắm kỹ ta, sự kinh ngạc trong mắt hắn chỉ lóe lên một thoáng, rồi lại trở về vẻ điềm nhiên, ngầm chấp nhận lễ cưới tiếp tục, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Xung quanh, những hỉ bà đang im bặt như tờ đột nhiên tỉnh mộng, lớn tiếng hô vang: “Nhất bái thiên địa—”
Ta lặng lẽ rút tay ra.
“Thôi được rồi, Thiệu Du.”
Ta đột ngột cất lời, cây quạt tròn trong tay rơi xuống đất.
Giữa ánh nhìn chăm chăm của mọi người, ta để lộ khuôn mặt trang điểm rực rỡ, đối diện trực tiếp với ánh sáng chói lòa trước mắt.
Hỉ bà và người hầu quỳ rạp xuống: “Lễ thành thân còn chưa hoàn tất, tiểu thư tuyệt đối không thể tuỳ tiện rút quạt!”
Thiệu Du kinh ngạc: “Vãn Thư, bao nhiêu người đang nhìn, nàng lại giở trò gì nữa đây?”
Lục An Nhiên đứng bên không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Tên đầu gỗ! Kỷ tỷ tỷ chỉ là giận huynh đến muộn thôi, sao không xin lỗi nàng? Tỷ tỷ đừng giận, Thiệu đại ca chỉ là cùng ta xử lý án vụ, ngoài công việc thì chẳng có liên quan gì, chúng ta chỉ như huynh muội…”
“Thật vậy sao?”
Ta chợt cười khẽ, cắt ngang lời nàng: “Ngươi nói là kiểu huynh muội cần phải ngủ chung giường trong lúc làm nhiệm vụ, hay là kiểu huynh muội thản nhiên leo tường vào phòng của người khác?”
Lời vừa dứt, khách khứa liền xôn xao bàn tán, sắc mặt Lục An Nhiên cũng dần trắng bệch.
Thiệu Du là người đầu tiên không đứng vững, hắn siết chặt cổ tay ta: “Kỷ Vãn Thư, Lục bộ đầu chỉ là không câu nệ tiểu tiết, không phải ai cũng nhạy cảm, đa nghi như nàng, hà tất phải nói lời cay nghiệt đến vậy!”
Quá mệt mỏi rồi.
Vì đêm tân hôn này, ta đã từ tờ mờ sáng bắt đầu trang điểm, trước khi trời sáng còn quỳ lạy từ biệt trưởng bối, mời khách bốn phương, bày biện hoa sảnh, tỉ mỉ suy nghĩ về thực đơn yến tiệc. Ta vẫn cố gắng hết sức để làm tròn mọi việc.
Ngay cả hỉ phục của hắn cũng do chính tay ta thêu.
Vậy mà hắn không mặc.