27
Suốt cả chặng đường mẹ Lâm rất vui vẻ, không ngừng trò chuyện với tôi.
Càng nhiều hơn là xin lỗi vì lần trước đã đánh tôi.
“Ôi chao …Thật xin lỗi, Tiểu Hứa.”
“Trạch An nhà chúng ta thực sự là một đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Đều trách chúng ta không kịp thời đưa Trạch An đến bệnh viện khi nó bị sốt. Vì vậy mấy chục năm nay chúng ta đều đang tự trách mình, sợ Trạch An sẽ lại bị tổn thương, thực xin lỗi, Tiểu Hứa. “
Ngồi bên cạnh , tôi vô thức sờ sờ bụng mình. Tôi biết, nếu sai lầm của mình làm ảnh hưởng đến tương lai của ai đó, mà người đó lại là con ruột tôi, tôi nhất định sẽ càng cảm thấy khổ sở tự trách hơn mẹ Lâm. Lỗi là của tôi nên tôi một chút cũng không trách bà ấy đánh mình.
“Mang thai tám tuần, ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng, có thể ra ngoài đi dạo.”
Sau khi nghe chẩn đoán của bác sĩ, tôi và mẹ Lâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Về đến nhà, Lâm Trạch An đang ở cửa chờ đợi. Anh ấy nghe thấy giọng nói của tôi, phốc một cái liền chạy qua.
“Niệm Niệm , bị bệnh sao?”
Mẹ Lâm cười toe toét, vỗ vỗ Lâm Trạch An. “Tiểu An sắp được làm ba ba rồi.”.
28
“Ba ba?”
Lâm Trạch An nghiêng đầu, đỡ tôi đi vào. Anh ấy dường như không quá chú ý lời nói của mẹ Lâm.
“Em đang mang thai, đã được hai tháng rồi.”
Tôi mỉm cười nói với anh ấy. Lâm Trạch An lúc này rốt cục lộ ra chút biểu tình, anh ấy cười toe toét nói: “Được, được.”
Tôi sờ sờ mặt anh ấy, cha Lâm cũng rất vui mừng.
Từ đó, bọn họ ít khi để tôi vào phòng bếp, bình thường đều là họ làm thức ăn bổ dưỡng xong sẽ mang sang cho chúng tôi. Được sự đồng ý của bố mẹ Lâm , có lúc tôi và Lâm Trạch An có thể đơn độc đi dạo xung quanh tiểu khu.
Nhưng cái thai này của tôi quá khác thường rồi. Dù đã hơn 5 tháng nhưng tôi vẫn nôn mửa hàng ngày, không ăn được gì, người còn gầy mất một vòng.
Mẹ Lâm đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng chỉ nói tôi yếu ớt từ nhỏ.
“Dù khó chịu cũng phải ăn nhiều một chút, nếu không cô và đứa nhỏ đều sẽ chịu tôi.”
Sau khi từ bệnh viện trở về, mẹ Lâm mỗi ngày đều sẽ dùng nhiều cách khác nhau để nấu sơn hào hải vị cho tôi. Tôi không dám làm bà ấy thất vọng. Nhưng mỗi lần cho dù đưa vào miệng thứ gì, qua mười mấy phút tôi sẽ lại ôm bồn cầu điên cuồng nôn.
Lâm Trạch An sẽ đứng ở cửa lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, khó chịu?”
Tôi chỉ có thể dừng lại, nhịn xuống cảm xúc sụp đổ trả lời anh ấy: “Không có gì, em rất khỏe.”
Đến buổi tối, Lâm Trạch An sẽ lấy cuốn sách tranh chữ nổi dành cho trẻ con của mình kể chuyện cho tôi nghe. Tuy tôi không nghe hiểu mấy, nhưng không thể không nói có hiệu quả thôi miên nhất định. Lúc sắp tiến vào mộng đẹp, tôi cảm thấy anh ấy dùng tay đo đạc cánh tay gầy yếu của tôi.
“Niệm Niệm, rất khó chịu sao?”
Tôi mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng.