31
Vừa dứt lời, nước mắt của Hứa Nghênh Nam không ngừng rơi xuống. Ngón tay chị ấy bấm chặt quả táo.
“Em gái, mẹ bị ung thư, ung thư vú rồi.”
Yên lặng vài giây, tôi nghĩ rằng mình nghe lầm.
“Cái gì?”
“Mấy tháng trước thân thể mẹ có chút không thoải mái, sau khi bà ấy và Hứa Vi Công ly hôn, mấy ngày liền không ngủ được, ngực đau. Chị sờ thấy có một cục cứng, đi bệnh viện kiểm tra là ung thu vú.”
“Mấy tháng này chị vừa bán tóc bán máu vừa làm công, mẹ không cho chị tới tìm em, nói con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi, không nên quấy rầy cuộc sống của em.”
“Nhưng chị thật sự hết cách rồi.”
Hứa Nghênh Nam thở dài một hơi, lau lau nước mắt.
“Nếu mẹ chết rồi, hai em gái sẽ bị đưa tới bên Hứa Vi Công.”
Tay chân tôi lạnh lẽo, trái tim đau giống như bị ai cứa một d.a.o vậy.
“Làm sao bây giờ… phải làm sao bây giờ?”
“Còn thiếu ba vạn, chị chắp vá lung tung vẫn còn thiếu ba vạn nữa để mẹ có thể phẫu thuật. Bác sĩ nói làm phẫu thuật liền có xác suất hồi phục…”
“Em gái, em có thể mượn Lâm gia một ít không? Đến lúc đó chị sẽ trả lại.”
32
Tôi không biết tôi lúc nào tiễn chị gái đi. Ngồi trên sô pha, tôi cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình đang chuyển động nhẹ nhàng.
“Niệm Niệm, sao vậy?”
Lâm Trạch An vừa mới bị tôi đuổi ra ngoài nên không nghe thấy trò chuyện giữa tôi và Hứa Nghênh Nam.
“Dì khi nào qua đây?”
“Sắp, sắp rồi.”
Lâm Trạch An nắm lấy tay tôi, kỳ lạ nói:
“Lạnh quá! Niệm Niệm lạnh sao?”
Nói xong anh ấy tự lần mò tới phòng ngủ lấy một tấm thảm nhỏ, khoác lên người tôi.
Mẹ Lâm tới rồi, nhìn thấy tôi ngồi trên sô pha sắc mặt trắng bệch, lập tức căng thẳng nói: “Ôi chao, đây là làm sao vậy?”
Tôi túm lấy bà ấy, gượng gạo mở miệng: “Dì, chúng ta có thể tâm sự không?”
Tôi bảo Lâm Trạch An đợi ở phòng khách, dặn dò anh ấy ăn hết táo, sau đó cùng mẹ Lâm tiến vào phòng ngủ.
Vừa tiến vào phòng ngủ, tôi liền quỳ xuống trước mặt bà ấy.
“Làm sao vậy! Mau đứng lên, con còn đang mang thai!”
“Làm gì vậy?”
Tôi rơi nước mắt không ngừng, kéo quần của mẹ Lâm.
“Dì, cho con vay chút tiền, con cầu xin người.”
33
Mẹ Lâm nghe thấy lời nói của tôi, mở to hai mắt. Động tác của bà ấy chậm lại một chút.
“Cái gì?”
“Mẹ con bà ấy bị ung thư, phải làm phẫu thuật, hiện tại còn thiếu ba vạn, nhưng thực sự không còn cách nào nữa rồi, dì, con cầu xin gì…”
Qua một lúc lâu, mẹ Lâm đem tôi nhấc lên.
“Ba vạn, lại là ba vạn, tôi cảm thấy nhà các người chính là một cái động không đáy.”
“Thật sự là hối hận khi chọn trúng nhà các người.”
Nghe thấy vậy lòng tôi liền căng thẳng.
“Xin lỗi, dì, con xin lỗi…”
“Hừ, nói xin lỗi có tác dụng gì? Chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng nói ra rồi.”
Tôi gian nan nắm chặt tay: “Dì, cầu xin dì nể tình đứa nhỏ của Trạch An trong bụng con…”
“Nếu mẹ con xảy ra chuyện, con sợ…”
Mẹ Lâm nhìn bụng tôi: “Này tính chuyện gì a?”
Tôi sờ sờ bụng mình, quyết tâm tàn nhẫn nói:
“Con thừa nhận con là vì tiền mới cùng Trạch An sống chung, mới cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy. Nhưng nếu nói được con sẽ làm được, đứa nhỏ con nhất định sẽ sinh ra, cũng cầu xin dì cho con mượn ba vạn, con sẽ viết giấy nợ ấn dấu vân tay, đời này nhất định trả được.”
“Loảng xoảng!”
Một tiếng đẩy cửa thật mạnh, chúng tôi nhìn thấy Lâm Trạch An đứng ở cửa. Vẻ mặt anh ấy ngưng trọng, trong miệng lầu bầu nói:
“Vì tiền, mới ở chung sinh con, thật sự sao, Niệm Niệm?”