10.
Tên ngốc trong ấn tượng của tôi, giống như trong thoại bản nói ngày ngày mặc quần áo bẩn hề hề, khắp nơi chảy nước miếng, quần cũng xách không được. Càng miễn bàn Lâm Trạch An còn là một tên mù.
Nhưng lại không giống như tôi nghĩ. Anh ấy trắng trẻo sạch sẽ, cũng không chảy nước miếng, giống như một trái vải, trông cũng dễ nhìn. Đôi mắt cũng rất đặc biệt, giống như bị một tầng sương trắng bịp kín vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Trạch An trốn ở sau lưng cha mẹ anh ấy. Nhưng một tên cao to một mét tám sáu, còn cao hơn cha mẹ thân sinh một cái đầu.
Anh ấy rất ngại ngùng, đơn thuần nhìn về phía trước cười cười. Lâm Trạch An không nhìn thấy tôi, chỉ có thể dựa vào cha mẹ và cảm giác cảm nhận vị trí của tôi. Nhưng tôi có thể nhìn thấy anh ấy, hai tai anh ấy đỏ thấu, đỏ thẳng xuống cổ.
11.
Cha mẹ của Lâm Trạch An đều là những người bình thường. Nhưng bởi vì phải nuôi dưỡng một đứa con trai như vậy, bọn họ cũng là người cực kỳ cẩn thận.
“Mặc dù chúng ta rất tin tưởng con, nhưng chúng ta vẫn muốn xem báo cáo khám sức khoẻ của con. Chuyện này hình như đã thông báo trước với gia đình con rồi.” Mẹ anh ấy nói.
Tôi lấy báo cáo khám sức khoẻ từ trong túi ra, đáng tiếc một đường xóc nảy nên có chút nếp nhăn.
Tôi căng thẳng đặt lên bàn, dùng tay miết qua miết lại.
“Bỏ đi, để ta làm.” Mẹ Lâm Trạch An nhịn không được, cầm lấy bản báo cáo.
Bà ấy lấy kính mắt ra khỏi túi, sau đó cùng cha của Lâm Trạch An vô cùng cẩn thận xem xét.
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Ngay lúc tôi đang định cầm lấy cốc nước trước mặt thì bàn tay lạnh lẽo của Lâm Trạch An cũng đưa qua.
“A!” Tôi bị dọa một trận, kết quả làm đổ cốc nước. Nước tưới lên quần áo của tôi và Lâm Trạch An.
Tôi vội vã cẩn thận dùng tay áo của mình lau cho anh ấy trước. Khóe mắt liếc qua, tôi thấy mẹ của Lâm Trạch An hài lòng cười cười.
“Xin, xin lỗi, tôi đụng phải cô rồi, là lỗi của tôi.”
Khi tôi định thần lại, tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Trạch An.
Động tác dưới tay dừng lại, lúc này cha anh ấy mở miệng hỏi: “Con có thích tiểu cô nương này không?”
Lâm Trạch An đưa tay ra, đặt lên tóc tôi, từ từ sờ xuống cho đến khi chạm vào mắt tôi mới dừng lại. “Con thích.”
Anh ấy hướng về phía tôi cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng trắng.
12.
Tôi cũng không biết Lâm Trạch An làm như nào xác định anh ấy thích tôi. Khả năng tên ngốc này không giống với người bình thường.
Tóm lại tôi tiến vào Lâm gia, ở chung không có bất kỳ cọ xát gì cả. Tôi cùng Lâm Trạch An cùng ở cùng một phòng ngủ, ngủ trên cùng một giường, đắp chung một cái chăn.
Mẹ Lâm Trạch An âm thầm tìm tôi, bà nói bóng gió chỉ điểm tôi.
“Con không cần lo lắng, Trạch An không phải sinh ra đã thế này, nó là lúc nhỏ sốt cao không có chữa trị kịp thời.”
“Cho nên, đứa nhỏ của các con sẽ không bị di truyền, yên tâm.”
“Con bây giờ tuổi trẻ, đang đúng lúc thân thể khỏe mạnh.”
Bọn họ gấp rút hi vọng tôi và Lâm Trạch An có thể sinh một đứa con. Nhưng chúng tôi vừa mới quen biết. Lâm Trạch An lại không hiểu việc đời, tôi và anh ấy chính là đắp chăn nói chuyện phiếm.