Ta và Chiêu Dương công chúa ganh nhau từ nhỏ đến lớn.
Nàng có gì ta cũng muốn có, ta có gì nàng nhất định phải cướp lấy.
Cho dù có một ngày ta ngồi trước cổng của phủ công chúa khoác lác rằng ta dám ăn c*t.
Tống Chiêu Dương sẽ nhất định ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hô to:
“Ta còn dám ăn cục c*t to và thối hơn cơ!”
Sao? Mấy người hỏi một quận chúa như ta lấy gì mà tranh với công chúa ư?
Chỉ dựa vào việc ta là đứa con mồ côi duy nhất của Trấn Viễn Hầu phủ chiến công hiển hách.
Tám năm trước, trong trận chiến với nước Dận, cha mẹ và huynh trưởng ta đều hy sinh vì nước.
Từ đó, đứa trẻ là ta được đưa vào cung, nuôi dưới gối hoàng hậu.
Để biểu dương ân điển với gia đình liệt sĩ, hoàng thượng đã đặc biệt sách phong ta làm quận chúa, ban tên “Tống Chiêu Ninh”, làm như ta là muội muội của Tống Chiêu Dương không bằng.
Nhưng dù sao ta cũng không phải con gái ruột của hoàng thượng, nên phần lớn thời gian, ta đều không thắng được Tống Chiêu Dương.
May mắn là có một điều, ta thắng nàng một cách vẻ vang —
Người nàng yêu thương, Thế tử Ninh Vương Lý Hoài An, lại là vị hôn phu đã được định sẵn cho ta từ khi còn trong bụng mẹ.
Chỉ cần ta không nhả ra, cho dù là hoàng hậu nương nương, cũng không thể trắng trợn đoạt mất hôn sự của con gái mồ côi nhà liệt sĩ.
Ta đương nhiên là không nhượng bộ.
Không chỉ vì ta muốn thấy bộ dạng tức nghẹn của Tống Chiêu Dương.
Mà còn vì Lý Hoài An xác thật là một lựa chọn không tệ để làm phu quân.
Khi cha mẹ còn sống, chúng ta thường chơi với nhau, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Vào sinh nhật mười bảy tuổi của ta, có một lão thần không tinh mắt, đề xuất ngay trước mặt mọi người:
“Hôn sự giữa quận chúa và thế tử không thể kéo dài thêm nữa.”
Hoàng hậu nương nương cưỡi hổ khó xuống, đành bắt đầu chuẩn bị lễ cưới.
Đêm hôm đó, Tống Chiêu Dương xông vào viện của ta, hổn hển hét lên:
“Tống Chiêu Ninh, ngươi cứ đợi đấy!”
Nàng quả thực là người giữ lời.
Ta nhanh chóng nhận được một đĩa bánh ngọt có pha mê hồn dược, và một đám cung nhân rầm rập tới bắt gian.
Khi ta nhìn rõ diện mạo của “gian phu,” lòng ta lạnh đi mấy phần.
02
Tám năm trước, cha huynh ta hi sinh để hai nước Tống – Ân có thể bắt tay nhau chung sống trong hoà bình
Mà một trong những điều kiện hoà đàm chính là trao đổi con tin.
Mà vị nam tử ốm yếu đang rụt rè khiếp sợ nằm bên cạnh ta đây, chính là con tin năm đó Ân quốc phái tới —— Tiêu Quân.
Ta cùng Tống Chiêu Dương luôn luôn đối chọi gay gắt, nhưng chưa hề làm ra chuyện gì quá mức.
Bởi vậy khi cung nhân lạ mặt kia mang bánh ngọt tới, ta cũng không hề phòng bị gì cả.
Nhưng hôm nay nàng không chỉ có hủy danh dự của ta, còn chọn kẻ có mối thù g.i.ế.c cha huynh ta làm “ gian phu” .
Xem ra lý Hoài An thật sự là vảy ngược của nàng.
Mưu kế rõ ràng như ban ngày thế, ta không tin lý Hoài An nhìn không ra.
Nhưng hắn mặt lại lạnh tanh, cao cao tại thượng nhìn ta, nói ta không biết xấu hổ, không xứng lại làm thế tử phi Ninh vương phủ của hắn.
Đầu tiên ta sững sờ, rất nhanh liền hiểu rõ.
Đúng vậy a, ta chỉ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ làm sao so được với công chúa Hoàng gia có thể trợ lực cho Ninh Vương phủ?
Ta nhìn thiếu niên lang vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vừa giận dỗi, ta quay đầu nhấc cằm chất tử Tiêu Quân lên, trước mặt mọi người hôn một cái, cao giọng hỏi hắn:
“Tiêu Quân, ngươi có nguyện ý ở rể Trấn Viễn Hầu phủ chúng ta hay không?”
Trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Quân lên một tia kinh ngạc, lập tức phun ra một nụ cười thê lương nịnh nọt:
“Đương nhiên là nguyện ý.”
Ngươi nhìn đi, chỉ cần có năng lực, liền vĩnh viễn sẽ không thua.
Dù là chỉ còn một mình ta, bảng hiệu của Trấn Viễn Hầu phủ cũng sẽ không bao giờ ngã xuống.
“ Tâm huyết” của Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không có uổng phí.
Những thứ ta vốn là chuẩn bị cho Lý Hoài An, bây giờ vẫn có thể lấy ra dùng tiếp, chỉ là tân lang đổi người mà thôi.
Các đạt quan quý nhân nghe nói ta muốn tái giá với chất tử của Ân quốc, danh tiếng “ bé gái mồ côi anh liệt” của ta trong lòng họ ngay lập tức vỡ nát.
Tất cả đều cảm thán”Hổ môn ra chuột nữ” “Nhận tặc làm phu quân” .
Nhưng bọn hắn càng mắng nhiếc, thì ta càng ăn ngon uống sướng, đeo vàng đeo bạc, đem mình ăn diện đến xinh đẹp bức người.
Mình ta ăn còn chưa đủ, ta còn cho Tiêu Quân hết lần này đến lần khác sơn hào hải vị, kỳ trân dị bảo.
Tên nhóc Tiêu Quân này nam sinh nữ tướng, luôn luôn dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn ta, so với ta còn mảnh mai hơn ba phần, làm ta có muốn cũng không thể căm hận nổi.
Dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ bị phụ mẫu tùy ý vứt bỏ, lại tha hương nơi đất khách quê người nhận hết khuất nhục, cũng là một người rất đáng thương.
“Dung mạo ngươi không tệ, chỉ là gầy quá. Ngươi ăn nhiều lên một chút, khẳng định đẹp trai hơn lý Hoài An, lại đem ta sủng đến tận trời xanh, tức c.h.ế.t Tống Chiêu Dương kia đi !”