Xung quanh vui cười ầm ĩ, thân thích đều vây quanh đứa bé, xem nó chọn đồ vật đoán tương lai.
Cháu gái đầy tháng, cuối cùng có thể ôm nó ra gặp người khác.
Mọi người thấy đứa bé trắng nõn mềm mại, đều rất vui vẻ.
Nhưng dần dần có người phát hiện điều khác lạ.
“Miệng đứa bé này kỳ quái, sao môi trên lại có một đường giống như bị nứt ra.”
“Đúng vậy, cái này khác xa với những đứa trẻ bình thường.”
“Lúc đứa nhỏ nhà tôi đầy tháng, trắng trắng mềm mềm, cái miệng nhỏ hồng nhuận đáng yêu vô cùng, đây sao lại…”
Lời này vừa thốt ra, chị dâu Phương Mộng Nhã trong nháy mắt nước bọt bay tứ tung:
“Các người biết cái gì! Tôi tìm đại sư xem qua rồi, đây là sứt môi trời sinh. Có biết Thường Nga Thỏ Ngọc không? Đều là tiên tử trên cung trăng. Con gái nhà tôi là Thỏ Ngọc hạ phàm, là tiên nữ, đương nhiên khác với người bình thường.”
Trước kia chú ba đã từng làm việc trong bệnh viện của thành phố, vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng.
Bước lên bế đứa bé vào lòng, dùng tay vén môi trên của đứa bé, cẩn thận quan sát.
“Có vẻ không đúng lắm, cái miệng này tôi nhớ trước kia đã nhìn thấy, bác sĩ nói đây là bệnh. Trẻ con bị bệnh phải sớm đi điều trị, nhất định không được để lâu, càng để lâu càng nặng thêm.”
Phương Mộng Nhã bĩu môi, giành đứa bé lại, trừng mắt lườm chú ba, bắt đầu mỉa mai:
“Chú ba, sau này chú vẫn nên ít đến mấy chỗ phòng khám nhỏ không chính quy ấy đi. Bệnh lặt vặt còn đỡ, chú nói lung tung cũng không sao nhưng nhỡ gây ra án mạng thì mệt đó. Nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà.”
“Linh Linh của chúng tôi miệng giống con thỏ con, đáng yêu biết bao, không hiểu thì đừng nói linh tinh.”
Chú ba bị làm cho tức đến bật cười, lắc đầu không lên tiếng nữa.
Phương Mộng Nhã thấy mình chiến thắng thì càng thêm đắc ý, chuyển câu chuyện sang tôi.
“Tần Tần của chúng ta là sinh viên đại học, nó hiểu biết nhiều hơn, lời nói càng có đạo lý. Tần Tần, em nói xem có phải Linh Linh nhà chúng ta là Thỏ Ngọc chuyển thế hay không!”
Tôi say rượu choáng váng trong chốc lát, khi tỉnh táo lại, tình huống của đời trước lóe lên trong đầu.
Đời trước, tôi kiên quyết phản đối lời giải thích của chị dâu, lấy điện thoại di động ra cho mọi người xem. Bị sứt môi chính là bệnh, một loại bệnh bẩm sinh, điều này đã làm cho chị ta mất mặt.
Tất cả mọi người đều thấy tài liệu viết rất rõ ràng trong điện thoại di động của tôi.
Phương Mộng Nhã câm nín không nói nên lời, một mình chị ta không thể chống lại người của cả một thôn, chỉ có thể sửa lại lời nói.
Tra xét tư liệu, tôi biết sứt môi thuộc về loại bệnh môi hở hàm ếch, tuy rằng là dị tật bẩm sinh nhưng cũng là một loại có khả năng chữa khỏi lớn nhất.
Hơn nữa, loại dị tật này ảnh hưởng đến hô hấp, chữa không tốt về sau nói chuyện sẽ rất khó khăn.
Cháu gái ruột Khương Linh của tôi, cuộc sống của nó mới bắt đầu thôi, tôi không thể mặc kệ không quan tâm.
Vì thế, tôi bôn ba khắp nơi, dùng hết mối quan hệ, tìm bác sĩ tốt nhất cho nó.
Tôi dùng hết tiền tích góp và thời gian nghỉ ngơi, nhiều lần đi cùng với Khương Linh làm phẫu thuật phục hồi.
Cuối cùng cũng giúp nó giống một đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh lớn lên.
Sau đó, Khương Linh theo đuổi mù quáng một minh tinh, chìm đắm đến mức tẩu hỏa nhập ma, một hai đòi tiến vào giới giải trí để kết hôn với thần tượng.
Công ty giải trí không hề để ý đến nó, nó liền đem tất cả sự thất bại đổ lên trên người tôi.
Vào một lần về quê ăn Tết, Khương Linh đ.â.m một d.a.o vào bụng tôi, dữ tợn chửi rủa:
“Mẹ tôi nói tôi là Thỏ Ngọc hạ phàm. Nếu không phải cô huỷ hoại mặt tôi thì tôi nhất định là nữ minh tinh xinh đẹp nhất, đã sớm kiếm được thật nhiều tiền! Cô đã huỷ hoại cả đời tôi!”
Phương Mộng Nhã cầm lấy con dao, nhanh chóng rút ra rồi đẩy tôi từ trên khe núi xuống.
Tôi bị rơi xuống gân cốt toàn thân đứt gãy, đầu đ.â.m xuống đất, mặt bám đầy bùn dơ.
Tôi đã vĩnh viễn nhắm mắt trong lúc cả người đau đớn hít thở không thông.
Bởi vì oán khí quá nặng, linh hồn tôi rất lâu không thể tiêu tan.
Lơ lửng trên không trung, tôi tận mắt nhìn thấy anh trai và chị dâu lạnh nhạt thờ ơ, nhìn tôi không còn giãy giụa, không hề có một chút thương xót.
Sau đó, cứ như ném giẻ rách, quăng tôi lên xe đẩy tay, xóc nảy kéo đến phòng khám dởm.
Tôi tận mắt nhìn thấy cha mẹ tôi một bên đẩy xe đẩy tay, một bên bàn bạc lời thoái thác để che lấp nguyên nhân cái c.h.ế.t của tôi.
Thân thể của tôi dưới sự chứng kiến của những người thân ruột thịt, việc tôi c.h.ế.t đi cứ như hạt cát bay trong không trung vậy.
Trong phút chốc, không còn dấu vết…
Bọn họ mới là người một nhà, Phương Mộng Nhã ôm lấy Khương Linh đang đau lòng an ủi:
“Linh Linh, con đừng buồn, cô con phá hỏng mệnh cách Thỏ Ngọc của con, bị như vậy là đáng đời, không liên quan gì đến con. Không phải con muốn vào giới giải trí sao? Nhà chúng ta có đập nồi bán sắt* cũng nhất định giúp con thực hiện ước mơ đó.”
(*) Đập nồi bán sắt (tạp oa mại thiết): là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là quyết làm một việc bất kể có tốn kém bao nhiêu.
Đập nồi bán sắt sao?
Đúng vậy, đập nhà tôi tìm cho ra tiền mặt và thẻ ngân hàng, bán hết tất cả những quần áo trang sức có giá trị của tôi.
Chẳng phải đúng là đập nồi bán sắt sao.
Thu lại suy nghĩ, chị dâu đưa ly rượu tới bên miệng tôi, dáng vẻ tràn ngập sự mong chờ đợi.
Đứa bé trong tã lót cũng tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, ngón tay ngậm trong miệng, cái môi bị sứt kia phá hủy cả khuôn mặt đáng yêu của nó.
Ánh mắt thôn dân xung quanh đều nhìn vào tôi, trong đó có tò mò cũng có nghi hoặc.
Tôi nhận lấy ly rượu Phương Mộng Nhã đưa, uống một hơi cạn sạch.
“Chị dâu là mẹ của đứa bé, mang thai mười tháng rất vất vả. Người làm mẹ làm cái gì đều là vì tốt cho đứa bé, trong lòng chị ấy hiểu rõ. Sứt môi đặc biệt như vậy, tôi chưa từng gặp qua, nói không chừng đúng thật là Thỏ Ngọc chuyển thế!”
Phương Mộng Nhã lập tức cười như nở hoa, lớn tiếng tuyên dương lý lẽ của bản thân:
“Linh Linh nhà chúng ta là tiên nữ Thỏ Ngọc! Miệng của nó chính là trời cao chỉ thị, về sau phúc khí còn nhiều lắm!”
Nhìn khuôn mặt dị dạng của đứa bé trong lòng mẹ tôi, lần này, tao tuyệt đối sẽ không quan tâm đến mày nữa.
Sứt môi tốt như vậy thì giữ lại đi.
Mày cứ giữ dáng vẻ này lớn lên đi, nữ minh tinh!
Ngược lại tôi muốn nhìn xem, người có một khuôn mặt xấu xí kỳ quái như vậy, sẽ có một cuộc đời như thế nào.
Trẻ con ăn cơm là phiền phức nhất, ăn một miếng nhổ một miếng, đồ ăn nhổ ra dính đầy khắp nơi.
Khương Linh sứt môi, miệng không khép được, ăn cơm càng khó khăn.
Đời trước, chỉ những lúc đứa bé ngoan ngoãn yên tĩnh Phương Mộng Nhã mới đến bên chơi đùa một lúc.
Còn lúc khóc nháo thì tránh xa, giả câm giả điếc, phủi tay mặc kệ.
Chị ta coi tôi như bảo mẫu miễn phí, tùy ý sai bảo.
Ngày ngày Phương Mộng Nhã đều ở trong vòng bạn bè chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái của mình, đứa bé trong ảnh sạch sẽ gọn gàng.
[Làm mẹ rất vất vả nhưng nhìn thấy cục cưng tươi cười, mệt đến mấy tôi cũng thấy đáng giá. Cục cưng Thỏ Ngọc, người mới làm mẹ, cùng nhau cố lên!]
Trên thực tế, quần áo và tã lót của Khương Linh đều là tôi thay giặt, mỗi lần khóc nháo cũng là ở trong lòng tôi yên tĩnh lại.
Chờ đến khi tôi mệt mỏi, đặt đứa bé đang ngủ xuống, đi thu dọn đống bừa bộn khắp nơi, Phương Mộng Nhã mới đến trông đứa bé.
Cái gì chị ta cũng không làm, chỉ chụp ảnh thì đã đem mọi công lao ôm hết lên người mình.
Bình luận đều là [Người mới làm mẹ vất vả quá!], [Người mới làm mẹ giỏi quá!].