Sau sáu năm kết hôn, Phó Cảnh Xuyên cảm thấy chán, muốn ly thân một thời gian để tìm lại cảm giác tình đầu.
Anh ta tìm đến cô em khóa dưới của tôi, còn tôi thì tìm đến người anh em của anh ta.
Trong điện thoại, chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi vô tình gặp nhau ở khách sạn.
“Anh đưa đàn em khóa dưới về khách sạn, cô ấy uống say rồi, anh không thể để cô ấy một mình được.”
Đang lo không tìm được lý do, tôi chỉ luôn vào anh em của anh ta bên cạnh:
“Cậu ấy cũng say rồi, dù gì cũng là anh em của anh, em không thể để cậu ấy ngoài đường được.”
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, người anh em của anh ta phá vỡ sự im lặng:
“Hay là bốn người chúng ta cùng gộp đơn luôn đi, không chừng còn được giảm giá nữa.”
Thế là anh ta tức đến mức mặt mày tái mét.
Ba tháng sau, anh ta chia tay với cô em khóa dưới và nói muốn quay về gia đình để có con với tôi.
Nhưng không ngờ điện thoại lại do người anh em của anh ta nghe máy:
“Bên này thì không dứt được rồi, cô ấy vừa mới mang thai vài giờ trước.”
1.
Nửa đêm tôi gọi điện cho Phó Cảnh Xuyên.
“Tối nay anh có về nhà không?”
“Chẳng phải anh đã nói là tạm xa nhau ba tháng sao?”
“Ồ.”
“Không vui à? Việc tạm xa nhau là do bác sĩ đề nghị, hôn nhân của chúng ta đang có vấn đề nên phải nghe theo lời bác sĩ, em cố gắng một chút, tốt cho cả hai chúng ta, được không?”
“Được, vậy tối nay anh ở đâu?”
“Anh đang đi với mấy người anh em ăn sinh nhật, Chu Dục, em biết mà.”
Tôi ngừng một giây, anh ta đã quên hôm nay cũng là sinh nhật của tôi.
“Ngủ ngon, ngủ sớm đi nhé, bé cưng.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại xong nhưng tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, thẫn thờ.
Cuối cùng người bên cạnh không nhịn được nữa, bóp eo tôi một cái:
“Vẫn tiếp tục chứ, chị ơi?”
Tôi mới sực tỉnh, nhìn vào chàng trai đang nói chuyện dưới thân mình.
“Hôm nay là sinh nhật em à?”
Tôi hỏi cậu ta.
2.
Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, chiếc quần mà tôi đang cởi dở cùng với khuôn mặt đỏ ửng, cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Chàng trai nhìn tôi vài giây, rồi cười tức tối.
“Ừ, hôm nay là sinh nhật em.”
“Tôi nhớ nửa năm trước em vừa mới tổ chức sinh nhật mà.”
“Chồng chị quá yêu thương em nên mới muốn tổ chức sinh nhật hai lần trong năm cho em đấy, em biết làm sao được?”
Sau khi cậu ta nói xong, cả tôi và cậu ta đều rơi vào im lặng.
Có lẽ Phó Cảnh Xuyên đã quên rằng, nửa năm trước sau khi cãi nhau với tôi, anh ta biến mất suốt cả đêm, và đã dùng lý do là tham dự sinh nhật của Chu Dục.
Chu Dục ngồi dậy, châm một điếu thuốc, liếc nhìn một chỗ nào đó trên cơ thể mình:
“Bây giờ thì sao?”
“Tôi đã gọi một chút đồ ăn rồi.”
“Không biết quy tắc ở đây thế nào, nhưng ở chỗ bọn em, ăn đồ ăn mang về không cần phải cởi quần đâu, chị à.”
Cậu ta có vẻ tức giận, bắt đầu mặc lại quần dài.
Vừa xỏ quần vào thì đồ ăn cũng đã tới.
“Đây là đồ ăn chị gọi hả?”
Tôi nhìn vào chiếc hộp nhỏ trong túi nhựa, thấy dòng chữ “3mm với điểm nổi” mà vẫn hơi nhíu mày.
“Ăn không?”
“Chết tiệt, đồ ăn giao tận nơi này thật sự phải cởi quần ra mới ăn được!”
Cậu ta vứt điếu thuốc, ôm tôi lên bằng một tay, treo trên người mình, rồi dùng chân đá cửa phòng đóng lại.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ mềm yếu vì say rượu của cậu ta tối nay.
Chúng tôi hôn nhau từ cửa đến ghế sofa, cậu ta đặt tôi lên đùi, vùi mặt sâu vào cổ tôi, hôn lên hõm vai tôi.
“Anh ta cũng đã hôn chỗ này rồi sao?”
“Ai?”
“Anh ta.”
“Có lẽ thế.”
Hôm nay tôi cũng đã uống không ít rượu, nếu không uống thì tôi đã không dám phát tiết như thế này.
Chẳng biết câu nói nào của tôi đã chọc tức cậu ta.
Một người vốn dĩ rất dịu dàng, lại cắn lên môi tôi một cái.
Tôi đau đến kêu “Hức” một tiếng.
Cậu ta cười nhẹ bên tai tôi:
“Chị à, em còn chưa bắt đầu đâu, thế mà đã không chịu nổi rồi à?”
Bị lời nói của cậu ta kích thích, tai tôi nóng đến đáng sợ.
Ngay lúc đó, điện thoại của cậu ta reo lên.
Khi thấy ba chữ “Phó Cảnh Xuyên” hiển thị trên màn hình điện thoại, tim tôi giật thót.
Cậu ta giữ chặt eo tôi, tay kia định cầm điện thoại lên nghe.
“Đừng… Nghe.”