Chị gái sự nghiệp

1


Ngay từ đầu, tôi đã không đồng ý việc em trai tôi kết hôn với Đông Tiểu Huệ.

 

Bởi vì chỉ hai tháng sau khi nó hẹn hò với Đông Tiểu Huệ, tài khoản của nó liền tự nhiên bốc hơi mất năm mươi vạn tệ.

 

Mặc dù tôi đã điều tra ra Đông Tiểu Huệ chính là một kẻ đào mỏ chuyên nghiệp nhưng em trai tôi vẫn ngỗ nghịch chống đối cả nhà vì cô ta.

 

Đông Tiểu Huệ dùng hết mọi thủ đoạn để có thể kết hôn với em trai tôi. Sau khi cưới lại giật dây thằng bé tranh đoạt vị trí người thừa kế với tôi.

 

Nhưng cô ta không ngờ được mẹ tôi lại xuống tay không chút lưu tình đối với đứa con luôn được cưng chiều từ xưa đến nay của bà:

 

“Con cũng xứng tranh giành với chị con sao?”

 

1

 

Hôm đó tôi đang tham dự cuộc họp cổ đông định kỳ thì Phó An liên tục gọi điện đến. Tôi cho rằng nó thật sự có việc khẩn cấp nên cười trừ xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

 

Mới vừa nhận cuộc goi, Phó An ở đầu dây bên kia liền nổi giận với tôi: “Chị, quý này hình như lợi nhuận cổ phần của em bị ít đi rồi?”

 

Tôi tức giận trợn mắt xem thường: “Chị lại cần phải bớt chút tiền cổ tức kia của em sao? Chị đang bận họp, đừng làm phiền chị nữa!”

 

Sau khi biết không có chuyện gì khẩn cấp, tôi cúp điện thoại. Nhưng trước khi quay trở lại phòng họp, tôi dặn trợ lý: “Qua Phòng Tài vụ hỏi xem vụ cổ tức của Phó An là như thế nào?”

 

Gần đây mấy vị chú bác trong hội đồng quản trị có rất nhiều động thái lạ, tôi lo lắng trong số bọn họ có người động tay động chân với Phó An. Dù sao thằng bé này tâm tư vốn rất đơn thuần, chưa bao giờ để ý tới chuyện của Tập đoàn nên không phải không có khả năng đã sớm bị lừa gạt.

 

Sau đó bộ phận Tài vụ kiểm tra kỹ biến động tài khoản của Phó An thì phát hiện ra toàn bộ lợi nhuận từ cổ phần của quý trước đã được ghi nhận vào sổ sách.

 

Nhưng cùng ngày số lợi nhuận trên được chuyển vào tài khoản của Phó An, có một giao dịch chuyển khoản đi số tiền năm trăm ngàn, chuyển vào một tài khoản cá nhân khác. Mà chủ tài khoản kia, tên là Đông Cẩm Dũng.

 

Tôi hỏi trợ lý: “Lần trước em trai tôi nói bạn gái mà nó quen, hình như cũng họ Đông phải không?”

 

“Đúng vậy Giám đốc Phó, chủ tài khoản nhận tiền này chính là ba của bạn gái cậu Phó An.”

 

Tôi cau mày, nhận ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Bởi vì nếu như là Phó An chuyển tiền, nó sẽ không gọi điện thoại tới hỏi có phải tôi trừ tiền cổ tức của nó hay không.

 

“Giám đốc Phó, tôi cũng kiểm tra các giao dịch trước đây của Phó An, phát hiện ra cậu ấy cũng thường xuyên chuyển cho tài khoản của Đông Tiểu Huệ mấy lần năm mươi vạn. Cộng cả hai tháng cũng đã chuyển đến cả trăm vạn rồi.”

 

Tôi cụp mắt nhìn mấy khoản chuyển khoản khả nghi mà trợ lý khoanh tròn. Trong chuyện yêu đương, việc nguyện ý tiêu tiền vì bạn gái tôi không có ý kiến gì. Nhưng đối với khoản tiền năm mươi vạn chuyển tới tài khoản của cha Đông Tiểu Huệ, trực giác của tôi cảm thấy không hề đơn giản.

 

Tôi mở lịch trình ra, chọn một thời gian rảnh rỗi, dặn dò trợ lý: “Lần trước Phó An đã nói muốn dẫn bạn gái đến gặp tôi, vào khoảng thời gian này, cô sắp xếp giúp tôi.”

 

“Vâng, Giám đốc Phó.”

 

Động tác của cô ta rõ ràng là sợ Phó An xem xét kỹ, đáng tiếc tôi đã sớm dùng bút đánh dấu lên mấy khoản giao dịch kếch xù kia. Phó An vừa liếc mắt một cái là thấy được, liền giữ chặt bản sao kê trong tay, không để cho Đông Tiểu Huệ cướp đi.

 

“Chờ một chút, lạ thật, em cũng không tiêu món nào năm mươi vạn mà?”

 

Đầu ngón tay Phó An di chuyển từ số tài khoản nhận tiền đến tên người nhận: “Đông Cẩm Dũng? Huệ Huệ, hình như ba em tên là Đông Cẩm Dũng phải không?”

 

Phó An bình thường tiêu tiền như nước, mua đồ cũng không bao giờ thèm nhìn giá, nên nếu như trong tài khoản đột nhiên thiếu ba năm vạn, nói không chừng nó thật sự cũng không phát hiện ra.

 

Chắc hẳn Đông Tiểu Huệ cũng nhìn ra điểm này nên cảm thấy nếu chuyển một khoản tiền đi từ tài khoản của Phó An, chưa chắc nó có thể phát hiện ra. Lại không ngờ hôm đó vừa vặn là ngày thanh toán cổ phần, chia hoa hồng, Phó An tình cờ xem kỹ hơn một chút.

 

Tôi khoanh tay trước ngực, duyên dáng tựa lưng vào ghế. Hôm nay tôi đột nhiên sắp xếp cuộc hẹn như vậy, chính là muốn cho Đông Tiểu Huệ không có cơ hội thông đồng gì với Phó An.

 

Thấy tôi và Phó An đều đang chờ cô ta lên tiếng giải thích, vẻ mặt Đông Tiểu Huệ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, ấp úng một hồi lâu, nước mắt liền dễ dàng rơi xuống.

 

Cô ta cầm lấy tay Phó An, nức nở nói: “Anh yêu, hôm đó em lo lắng quá nên quên nói với anh. Là mẹ em, mẹ em bị bệnh phải nhập viện. Hôm đó ba em gọi điện thoại cho em, nói là cần gấp năm mươi vạn tiền phẫu thuật, em nhất thời không biết đi đâu xoay sở số tiền trên nên rút ra mượn tạm từ tài khoản của anh năm mươi vạn. Em muốn nói với anh rằng coi như em mượn của anh, em nhất định sẽ trả lại… Hu hu, Phó An anh có biết không? Em sợ lắm, sợ mẹ sẽ rời bỏ em..”

 

Đông Tiểu Huệ nói đến phần sau, đã gần như khóc không ra tiếng. Tôi lạnh lùng nhìn màn diễn xuất vụng về kia, cho rằng em trai tôi cũng có thể nhìn thấu điều đó, lại không ngờ thằng bé này ngu ngốc đến đáng thương.

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.