Tôi chính là nữ phụ bạch liên hoa trong truyện thiên kim giả.
Mọi người đều yêu tôi, bất kể tôi làm gì cũng đều đúng, còn nữ chính thì ngược lại.
Ngay cả trong mắt nam chính, tôi cũng là ánh trăng sáng, còn cô ấy chỉ là người thế thân.
Mãi đến khi nữ chính bị ung thư hành hạ đến chết, mọi người mới nhận ra mình đã yêu cô ấy nhiều đến nhường nào.
Vì vậy, ngay ngày đầu tiên xuyên không, tôi đã đưa nữ chính đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe: “Đi nội soi dạ dày nhé.”
Tôi thuận buồm xuôi gió, vô lo vô nghĩ, chỉ mong cô cả đời này đừng mắc bệnh ung thư nữa là được rồi.
—
Ngày A Dao trở về nhà, cả gia đình ngồi ăn cơm với nhau, không khí thật gượng gạo.
Cô ấy ngồi đối diện tôi, người gầy yếu, đen nhẻm, quê mùa, nhìn chằm chằm vào bàn đầy những món ngon mà không dám động đũa.
Sau đó, không nhịn được nữa, cô ấy gắp một miếng gà xào ớt.
Mẹ vội vàng đổi món ăn đến trước mặt tôi, sợ tôi không với tới:
“Song Song thích ăn gà xào ớt nhất, mẹ đặc biệt làm cho con đấy, ăn nhanh đi.”
Ánh mắt A Dao tối sầm lại.
Thấy vậy, tôi bưng cả đĩa thức ăn, tự mình gắp một nửa, rồi gắp cho cô ấy một nửa:
“Khẩu vị của chúng ta khá giống nhau đấy, đều thích ăn thịt, đúng là chị em mà.”
Nghe thấy hai chữ “chị em” từ miệng tôi, mọi người đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là A Dao, cái miệng nhỏ há hốc.
Đây là một bộ truyện ngược lấy A Dao làm nữ chính.
Cô ấy là thiên kim tiểu thư bị nhà giàu nhận nhầm, còn tôi là con phượng hoàng giả mạo.
Ngay cả khi bố mẹ biết tôi không có quan hệ huyết thống với họ, họ vẫn yêu thương tôi hết mực.
Điều kiện để đồng ý cho A Dao về nhà là nhà họ Dương phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng tôi, để tôi tiếp tục sống trong gia đình giàu có với tư cách là đại tiểu thư.
Gia đình A Dao ở nông thôn, chẳng muốn nuôi con gái, chỉ mong gả A Dao mười bốn tuổi đi để lấy tiền sính lễ cho anh trai cô ấy.
Bố mẹ tôi hào phóng chi tiền, họ vui vẻ giúp đỡ làm hợp đồng nhận nuôi.
Vì vậy, nhà tôi vẫn là nhà tôi, chỉ là có thêm A Dao.
Cô ấy, đứa con ruột do suy dinh dưỡng nên người nhỏ bé, rụt rè, trông như người ngoài, hoàn toàn trái ngược với tôi – cao ráo, mảnh mai.
Sau bữa tối, tôi về phòng học bài, mẹ vào phòng tâm sự với tôi:
“Song Song, đột nhiên có thêm em gái, con có trách bố mẹ không?”
“Không ạ.”
Mẹ không ngờ tôi trả lời dứt khoát như vậy, lại dè dặt thăm dò: “Vậy từ giờ nhà có thêm người, con có thấy không quen không?”
“Nhà mình ba nghìn hai trăm mét vuông, thêm một người con cũng chẳng cảm thấy gì.”
Mẹ bắt đầu lau nước mắt: “Có phải con đã biết thân thế của mình rồi, cảm thấy chú dì nhà họ Dương mới là bố mẹ ruột của con, không nhận chúng ta nữa phải không?”
“Sao mẹ lại nghĩ như vậy?”
Mẹ nắm lấy tay tôi:
“Con nít nhà người ta, dù trong nhà có thêm em bé thứ hai thôi cũng giận dỗi. Con từ nhỏ được nuông chiều nhất, bây giờ lại không tranh giành không cãi vã, có phải là xa cách với bố mẹ rồi, lo lắng mình không còn là bảo bối của bố mẹ nữa phải không?”
Thấy tôi im lặng, mẹ vội vàng giải thích:
“Song Song, con là do mẹ bế từ nhỏ đến lớn, con đã gọi mẹ mười bốn năm rồi, mẹ cũng chỉ nhận mình con là con gái. Bất kể là ai, cũng không được phép để con chịu ấm ức, mẹ càng không muốn con phải lo lắng ngay cả trong chính ngôi nhà của mình. Bố mẹ đã bàn bạc rồi, nếu con không thích A Dao, chúng ta sẽ đưa con bé đến trường tư thục, để con bé ở nội trú. Gia đình ba người chúng ta sẽ giống như trước đây!”
Tôi thở dài.
Đứng ở góc độ của A Dao, bố mẹ nuôi không yêu thương, chỉ cho ăn cho lớn, còn muốn đem cô ấy đi đổi sính lễ.
Bố mẹ ruột rõ ràng là nhà giàu, nhưng lại coi cô ấy như không khí, đúng là ngược tâm can người ta.
Lúc trước khi đọc truyện, tôi cũng tức đến c.h.ế.t với nhân vật người mẹ này, không hiểu sao bà ta lại đối xử tệ bạc với con gái ruột của mình như vậy, có còn chút tình mẫu tử nào không.
Nhưng đổi góc nhìn, khi tôi là Lâm Song Song, tôi mới biết, bà ta không chỉ có tình mẫu tử, mà còn rất nhiều là đằng khác.
Khi con gái ruột trở về, điều đầu tiên bà ta nghĩ đến là cho tôi cảm giác an toàn trọn vẹn, khẳng định vị thế của tôi trong gia đình.
Có lẽ bà ta là nhân vật phản diện của A Dao, nhưng lại là người mẹ tốt nhất của tôi.
Tôi ôm lấy vai bà: “Mẹ, chú dì nhà họ Dương chưa từng nuôi con một ngày nào, nếu con rơi vào tay họ, cũng chỉ là công cụ để đổi lấy sính lễ mà thôi. Ân dưỡng dục lớn hơn ân sinh thành, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hai người mãi mãi là bố mẹ duy nhất của con.”
Mẹ tôi thực ra là một người phụ nữ yếu đuối, bà khóc nức nở ôm chầm lấy tôi: “Để mẹ ôm con nào!”
Tôi ôm bà một lúc, rồi giữ vai bà lại, nghiêm túc nói: “Nhưng A Dao cũng là con gái của mẹ.”
Mẹ né tránh ánh mắt tôi.
“Con bé vừa mới rời xa gia đình, đến đây, mẹ phải cưng chiều con bé một chút. Mẹ đã cưng chiều con mười bốn năm rồi, nhưng A Dao đã bỏ lỡ mười bốn năm đó.”
Ánh mắt bà nhìn tôi có chút biết ơn.
Tôi nhẹ nhàng đẩy bà một cái, nói với bà “Đi đi”, bà như trút được gánh nặng, ôm chăn bông bước nhanh đến phòng A Dao.
Sự thiên vị của cha mẹ là có thật, nhưng nhiều khi, yếu tố quyết định lại nằm ở chỗ người được thiên vị sẽ lợi dụng sự thiên vị đó như thế nào.
Kết thúc của câu chuyện gốc không hề tốt đẹp.