Chia Tay Người Từng Yêu

Chương 1


1
Lúc tôi đội mưa to chạy vào quán bar, bầu không khí đang sôi nổi.

Phó Trì giữa tiếng ồn ào, nắm cằm Tiểu Thanh Mai, cười và hôn môi cô ta.

Tiểu Thanh Mai khóc lóc, trông đầy ấm ức.

Ánh mắt Phó Trì thâm trầm, hỏi: “Còn chạy nữa không?”

Cô ta khóc nức nở, lắc đầu: “Không chạy nữa, chỉ muốn cầu xin anh đừng bắt nạt em.”

“Ngoan, uống cốc này đi, anh sẽ không bắt nạt em nữa.”

Tôi đứng bất động, quên cả việc đẩy cửa.

Nỗi đau trong lòng dần lan tỏa, giống như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào.

Tôi đã theo Phó Trì ba năm, hắn ta chê tôi nói lắp, chưa bao giờ dẫn tôi vào thế giới của hắn ta cả.

Trong khi đó, Tiểu Thanh Mai, hay còn gọi là Lâm Tiên Tiên của hắn ta, năm đó đã bỏ lại Phó Trì Viễn nghèo túng để ra nước ngoài.

Giờ về nước, cô ta lại được Phó Trì đưa tới trước mặt bạn bè.

Lâm Tiên Tiên uống một ly rượu mạnh, rõ ràng đã say, cô ta bất lực ôm cổ Phó Trì, như thể dễ dàng để người thu thập.

Sự chiếm hữu trong mắt Phó Trì càng mãnh liệt hơn.

Trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi quyết định đẩy cửa vào.

2
“Phó Trì, thuốc của anh…”

Tôi đứng ở cửa, người ướt sũng, giọng điệu mang theo sự run rẩy

Vào những ngày mưa, khớp ngón tay Phó Trì sẽ hơi đau. Đây là di chứng từ lần cứu tôi năm đó, tôi đến để đưa thuốc cho hắn ta.

Trong mắt Phó Trì không có sự lo lắng: “Bên ngoài trời vẫn đang mưa, sao em lại tới đây?”

“Em sợ anh đau…”

Phó Trì ra hiệu cho nhân viên phục vụ nhận thuốc, cắt ngang lời tôi: “Nơi này loạn lắm, mau trở về đi.”

“Ơ, anh Phó thật sự đau lòng cho chị dâu à…”

Lâm Tiên Tiên cuộn tròn trong lòng Phó Trì, ánh mắt mờ mịt nhìn tôi.

Cô ta khoác áo của Phó Trì, hắn ta cũng bảo nhân viên phục vụ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vì sợ cô ta lạnh. Đám bạn bè dù có nóng đến chảy mồ hôi cũng không dám oán trách nửa câu.

Đây mới gọi là đau lòng.

Lâm Tiên Tiên đột nhiên túm lấy Phó Trì, nói: “Để cô ấy hát được không?”

“Em muốn nghe sao?”

Phó Trì thả lỏng khuôn mặt, vui mừng vì Lâm Tiên Tiên chủ động nhượng bộ. Hắn ta biết rõ, bộ dạng này của tôi nếu ca hát chỉ khiến tôi xấu hổ thêm.

Tôi lùi lại hai bước: “Em, em đi trước đây.”

Lâm Tiên Tiên đột nhiên cười khanh khách, học theo tôi lặp lại: “Em, em đi trước đây.”

Đôi mắt Phó Trì sáng lên, trong con ngươi ánh lên ý cười. Hắn ta nắm cổ tay Lâm Tiên Tiên: “Để cô ấy đi, em đi cái gì?”

Mặt tôi nóng rát, tôi quay người rồi đẩy cửa ra.

Lúc cuối cùng, tôi nghe thấy bạn của Phó Trì hỏi: “Cậu và cà lăm cãi nhau như thế nào vậy?”

Lâm Tiên Tiên mơ màng lẩm bẩm: “Một câu mà nói mất ba phút, thật ngốc.”

“…. Lần trước cô ấy không nói nên lời, trông như sắp khóc luôn.”

Phó Trì cười nhạo một tiếng, ánh mắt sắp tràn ra sự yêu chiều.

“Anh Phó, khi nào thì chia tay với cà lăm? Nhìn anh như vậy, tối nay chắc phải đưa Lâm Tiên Tiên đến khách sạn chứ?”

Phó Trì dựa vào sô pha, lạnh lùng nói: “Một người nói lắp thôi mà, chơi chán thì chia tay.”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Lâm Tiên Tiên, trong mắt hiện lên chút đen tối. “Chỉ cần có thể khiến Tiên Tiên hồi tâm chuyển ý, tất cả đều đáng giá.”

Nhưng hắn ta không biết, chứng nói lắp của tôi đã tốt hơn phân nửa. Lần này tôi đến vốn định báo tin tốt cho hắn ta. Giờ đây có vẻ không còn cần thiết nữa rồi.

3
Tôi thất thần bước ra khỏi quán bar.

Bầu trời xám xịt vẫn đang mưa.

Trước cửa có một chiếc Bentley màu đen đậu sẵn.

Tôi đội mưa tiến đến trước xe và lau nước mưa còn dính trên lông mi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn sắc bén.

Người đàn ông trong xe mặc âu phục màu đen, toát lên sự quý phái không thể che giấu.

“Phó tổng, tôi xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi.” Tôi thì thầm xin lỗi.

Người đàn ông lạnh lùng ngồi trong xe này là anh ruột của Phó Trì, cũng là chủ tịch của Phó thị, tên là Phó Yến.

Vài tháng trước, hắn đã tìm thấy tôi.

Hắn không nói nhiều nhưng ý đồ rất rõ ràng: Phó Trì là em ruột của tôi nên tôi hi vọng hai người có mối quan hệ tốt đẹp.

Có lẽ vì hạnh phúc của em trai, Phó Yến đã mời chuyên gia nước ngoài, tiêu tốn rất nhiều tiền để cải thiện tình trạng nói lắp của tôi.

Nhưng hiện tại, Phó Trì lại không yêu tôi nữa.

Phó Yến thu hồi tầm mắt khỏi máy tính bảng và nói: “Lên xe.”

Tôi mở cửa xe, lo lắng rằng nước trên người sẽ làm bẩn ghế da của hắn. Sau khi lên xe, tôi liền rúc vào góc.

Phó Yến có một khí chất đặc biệt, vừa quý phái vừa tự chủ, khiến người khác vừa kính nể vừa sợ hãi.

Hắn cúp điện thoại công việc và nhìn về phía tôi.

“Vậy, cô có muốn cân nhắc đến việc đổi người khác để yêu không?”

“Cái gì?”

Tôi cảm thấy căng thẳng khi đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng vô tình của hắn.

Phó Yến nói như đang bàn chuyện làm ăn.

“Cô có thể kết hôn với tôi.”

“Cái gì Phó Trì có, tôi cũng có, thậm chí còn nhiều hơn.”

“Về mặt lợi ích, tôi phù hợp hơn cậu ta.”

Sau câu nói này, trong xe rơi vào một khoảng im lặng.

Mưa rơi trên nóc xe giống như một bản giao hưởng mãnh liệt.

Tôi không giữ được bình tĩnh nói: “Tại sao…”

Hắn giống như đang đào góc tường của em trai mình…..

Phó Yến nhếch khóe môi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Cô biết đấy, ông nội tôi rất gấp gáp thúc giục chuyện kết hôn. Nếu cô đồng ý hỗ trợ thì không có gì tốt hơn nữa.”

“Để báo đáp, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn.”

“Đương nhiên, cô cũng có thể từ chối tôi. Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ.”

Lúc này, tôi cảm giác như đang nhìn thấy một thương nhân chân chính.

So với Phó Trì, Phó Yến còn thành thục và ổn trọng hơn. Hắn hiểu biết toàn cục và biết cách tối đa hóa lợi ích.

Phó gia đã cứu mạng tôi, ân tình lớn như vậy đặt ra trước mặt, tôi không có lý do gì để từ chối cả.

Cuối cùng, tôi cẩn thận nói: “Tôi sẽ suy nghĩ một chút. Nếu sau này anh có người mình thích, chúng ta vẫn phải ly hôn.”

Ánh mắt Phó Yến lại quay về nhìn máy tính bảng, nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó rồi xem.”

4
Đêm nay, Phó Yến đưa tôi về nhà.

Khi chiếc xe màu đen lặng lẽ biến mất, tôi mở điện thoại di động ra.

Vài phút trước Phó Trì đã đăng một tin trong nhóm bạn bè. Trong ảnh là cảnh trong phòng khách sạn, Lâm Tiên Tiên đang ngủ say cuộn tròn bên cạnh hắn ta.

Môi cô ta hơi sưng, mái tóc dài tán loạn, bài đăng kèm theo dòng chữ: “Thật ngoan.”

Tôi nhìn lên bầu trời, hít sâu vài hơi để đè nén cảm xúc sụp đổ.

Gửi cho Phó Trì một tin nhắn: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Hắn ta không trả lời, giống như đã chết vậy.

Tôi biết, Phó Trì sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Suốt một tháng, Phó Trì hoàn toàn mất liên lạc.

Hôm nay, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, gửi tin nhắn chia tay cho Phó Trì, chặn tất cả phương thức liên lạc của hắn ta.

Rồi tôi cố lấy dũng khí để lĩnh giấy chứng nhận với Phó Yến.

Công việc của Phó Yến bề bộn, sau khi đăng ký kết hôn xong, hắn liền đi công tác.

Từ cục dân chính đi ra, Phó Yến bảo tài xế đưa tôi về biệt thự trong nội thành.

Đồ đạc của tôi lại được mang ra khỏi taxi một lần nữa.

Ngày thứ ba sau khi đăng ký kết hôn, Phó Yến vẫn còn ở nơi khác.

Khi màn đêm buông xuống, biệt thự trở nên trống rỗng.

Tôi thắp một ngọn đèn nhỏ và đi vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ màu xám trắng, thiết kế đơn giản, không gian rộng rãi.

Trong phòng thay đồ bên cạnh treo đầy quần áo và đồng hồ đeo tay đắt tiền của Phó Yến, cùng với đó là một ít quần áo của tôi.

Vào khoảng mười giờ tối, tiếng mở cửa từ phòng khách truyền đến.

Tôi tưởng Phó Yến đã trở về, mở cửa ra liền nghe thấy âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe.

Không ngờ người đó lại là Phó Trì.

“Anh ấy đi công tác, đêm nay chúng ta ở đây trước.”

Tiếng thở gấp của Lâm Tiên Tiên truyền đến.

“Phó Trì… Em không thở nổi.”

Tiếng cười thấp của Phó Trì vang lên: “Lát nữa anh sẽ làm em dễ chịu.”

Đêm khuya yên tĩnh, tôi nằm rúc trên giường, nghe động tĩnh cách vách, cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.

Khi Phó Yến đẩy cửa phòng ngủ ra, mắt tôi đã sưng lên vì khóc.

Hai mắt tôi đẫm lệ, mông lung hỏi: “Phó tổng, sao anh lại về sớm vậy?”

Trên cánh tay hắn khoác áo khoác, dường như là trực tiếp từ cửa nhà đi tới, ngay cả thời gian cất quần áo cũng không có.

Trông hắn mệt mỏi, mang theo cảm giác mát mẻ của ban đêm.

“Khóc cái gì?”

Giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn lại vô tình mang đến cho tôi cảm giác an toàn lớn lao.

Hắn tháo đồng hồ ra, cúi người nâng cằm tôi lên: “Đây là nhà của cô, sao không mời họ ra ngoài?”

Sự xúc cảm cực nóng và thô ráp từ bàn tay hắn thiêu đốt da thịt tôi.

Tai tôi trong nháy mắt đỏ bừng.

“Anh ta là em trai của anh…”

Phó Yến vì Phó Trì mà cam lòng chữa khỏi bệnh nói lắp của tôi.

Tôi có tư cách gì để đuổi em trai ruột của hắn ra ngoài?

Bên cạnh lúc này lại truyền đến động tĩnh khác thường.

Giọng nói của Lâm Tiên Tiên uyển chuyển lưu luyến.

Tôi muốn xuống giường để tìm tai nghe đeo vào, nhưng vì quá vội vàng nên đã vấp phải ghế thấp.

Đầu gối tôi quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng rầm.

“A…”

Tôi đau đớn kêu lên.

Cách vách lập tức dừng lại.

Phó Yến thở dài, khom lưng ôm lấy tôi: “Gấp cái gì.”

Hắn đang bế tôi ra khỏi phòng ngủ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Phó Trì thử dò hỏi: “Anh… anh dẫn người về nhà sao?”

Một giây sau tay nắm cửa liền ấn xuống.

Tôi căng thẳng không dám cử động.

Trong thời khắc khẩn cấp, Phó Yến không nhanh không chậm nâng tôi lên, để tôi tựa vào cửa.

Tôi sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn giống như một con gấu túi.

Nhiệt độ cơ thể một lạnh một nóng cứ thế đan xen.

Tôi nhìn xuống vừa vặn thấy trong con ngươi mát lạnh của hắn ánh lên một chút ý cười lười biếng.

Cà vạt của hắn bị tôi kéo lệch, để lộ một khe hở nhỏ dưới yết hầu, đủ để thấy xương quai xanh tinh xảo và mê người của hắn.

Cấm dục đến mê người. Thật sự là… rất phạm quy.

“Phó tổng…” Âm thanh của tôi run rẩy.

Tôi đột nhiên ý thức được tư thế này vô cùng mập mờ.

Phó Yến đè xuống cảm xúc không rõ ý tứ trong đáy mắt: “Biết kêu không?”

Tôi lắc đầu.

Ngoài cửa Phó Trì có chút nóng vội: “Anh, anh mở cửa ra, có phải anh dẫn theo một người phụ nữ trở về không?”

Phó Yến cười nhìn tôi, giọng nói không mang theo cảm xúc gì: “Tôi yêu đương cần báo cáo với cậu sao?”

Rõ ràng là đã quen với việc độc tài.

Phó Trì nghẹn họng: “Vừa rồi hình như em nghe thấy…”

“Cậu nghe lầm rồi.”

Phó Yến vuốt thắt lưng của tôi, chậm rãi di chuyển xuống.

Trong hơi thở dồn dập của tôi, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không biết kêu, vậy thì hát đi.”

“Yên tâm, giọng của cô rất dễ nghe.”

Đây là lần đầu tiên có người khen tôi.

Tôi ngại đến mặt đỏ bừng, không biết vì sao lại thốt ra: “Thỏ con ngoan ngoãn…”

Tôi ngừng hát giữa chừng khi nhận thấy ánh mắt Phó Yến không đúng.

“Câu này của cô rất khó làm cho người ta kháng cự.”

Trong giọng nói của hắn có chút trêu chọc, như lông vũ gãi vào lòng người.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn hắn, mặt đỏ bừng.

Ngoài cửa đột nhiên im lặng.

Giọng Phó Trì run rẩy: “Anh, bạn gái anh… rốt cuộc là ai?”

Phó Yến lách cách khóa cửa, giọng điệu không thể kháng cự, nói: “Hôm nay là đêm tân hôn của tôi và chị dâu cậu. Cô ấy không thích tạp âm, vì vậy, mang theo người phụ nữ của cậu, cút ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.