(Văn án)
Cố Thanh Từ là thái tử gia của Hải Thành.
Anh không chỉ đẹp trai, năng lực xuất chúng, mà tính cách còn rất ôn hòa, xứng đáng là hình mẫu điển hình của tầng lớp hào môn. Trong mắt tôi, anh giống như ánh trăng sáng trên cao, còn tôi chỉ là bùn đất dưới chân. Anh xứng đáng để tôi dành trọn cả trái tim và chạy theo không chút do dự.
Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi vô tình nhìn thấy trên điện thoại anh một tin nhắn hình ảnh đầy ám muội.
Đó là ảnh chụp một cô gái quay lưng đứng trong phòng thử đồ, trên xương bướm của cô ấy chi chít dấu hôn.
Trớ trêu thay, tôi vừa mới nhìn thấy tấm lưng ấy không lâu trước đó!
01
Hôm thử váy cưới, tôi cố ý đến sớm nửa tiếng.
Chỉ để khi Cố Thanh Từ bước vào, anh sẽ thấy tôi trong bộ váy cưới, để nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên đầy mê đắm của anh.
Ở Hải Thành, ai cũng biết rằng Cố Thanh Từ rất chiều chuộng tôi.
Vì thế, tôi cũng muốn chiều anh, muốn cho anh thấy tôi mỗi ngày đều trở nên tốt hơn.
Thật trùng hợp.
Ngay trước cửa tiệm Yunshang, tôi gặp phải Nguyễn Huyền.
“Chị Chiêu Chiêu!” Nguyễn Huyền nhảy nhót chạy đến kéo tay tôi: “Thật trùng hợp! Hôm sau em dự lễ trao giải Kim Tước, lúc chọn đồ chị nhớ giúp em xem nhé. Em tin vào mắt thẩm mỹ của chị mà.”
Nguyễn Huyền là nghệ sĩ của công ty Giải trí Cố Thị, và tôi chính là người đã phát hiện ra cô ấy.
Khi ấy, Cố Thanh Từ định chọn một vài nghệ sĩ theo phong cách quyến rũ, nhưng tôi lại cho rằng Nguyễn Huyền có duyên với khán giả hơn. Quả nhiên, sau đó, một bộ phim chiếu mạng đã khiến cô ấy nổi tiếng, nhanh chóng trở thành tiểu hoa đán mới.
Nguyễn Huyền chọn lễ phục đơn giản hơn nhiều so với váy cưới của tôi. Sau khi chọn xong, cô ấy còn qua giúp tôi chọn váy.
“Chị Chiêu Chiêu à, tổng giám đốc Cố đối xử với chị thật tốt. Em làm trong công ty bao lâu rồi cũng chưa từng thấy anh ấy đối tốt với cô gái nào cả.
“Phải gọi là gặp được định mệnh, ‘trăm luyện thép cũng hóa mềm như tơ’ đó chị.”
Nguyễn Huyền biết cách nịnh, và lời của cô ấy khiến lòng tôi ngọt ngào hẳn lên.
Từ trước đến nay, tôi không thích phụ thuộc vào ai.
Nhưng trong lòng tôi cũng hy vọng rằng mình có thể là ngoại lệ của một ai đó.
Lời của Nguyễn Huyền dường như chạm đúng vào khao khát ấy trong tôi.
Đang vui vẻ trò chuyện thì Cố Thanh Từ đẩy cửa bước vào.
Tôi rõ ràng nhìn thấy bàn tay anh khựng lại trong khoảnh khắc, và trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Tôi có chút ngại ngùng trước ánh nhìn đó, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi: “Em có đẹp không?”
Cố Thanh Từ nhanh chóng bước tới ôm lấy tôi, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
“Đẹp lắm.
“Không ai có thể sánh được với Chiêu Chiêu của anh.”
Giọng anh trầm thấp, chỉ một tiếng “Chiêu Chiêu” đã khiến trái tim tôi tan chảy.
Như thể trong lòng tôi nở rộ những bông hoa khắp núi đồi.
Nhưng rồi, những bông hoa ấy nhanh chóng úa tàn.
Trái tim từng đập rộn ràng vì kỳ vọng cũng dần héo úa theo.
02
Tôi luôn tin rằng nền tảng của tình yêu là sự tin tưởng.
Vì thế, tôi chưa bao giờ tự ý xem điện thoại của Cố Thanh Từ.
Đôi khi, anh còn tỏ ra hờn dỗi, bảo rằng tôi không quan tâm anh đủ nhiều.
Vậy là tôi đành chiều anh, xem qua điện thoại vài lần.
Điện thoại của anh rất sạch sẽ, chỉ toàn tin nhắn công việc. Mỗi lần xem xong, tôi thấy thật nhàm chán, còn anh lại cười, xoa đầu tôi.
“Yêu em, là phải cho em đủ cảm giác an toàn.”
Nhưng rồi, đời luôn có những sự trùng hợp oái oăm.
Tôi vẫn vô tình nhìn thấy một tin nhắn hiện lên từ điện thoại anh.
‘Tổng giám đốc Lan của công ty công nghệ Thương Lam:
“Chủ nhân à, hôm nay thật sự là tình cờ đấy. Em không nói gì đâu, yên tâm nhé. Em sẽ luôn ngoan ngoãn làm ‘mèo con’ của anh mà.”
Tiếp theo là một bức ảnh đầy khêu gợi.
Một cô gái quay lưng trần trong phòng thử đồ.
Trên xương bướm chi chít những dấu hôn.
“Chủ nhân hôm qua mạnh bạo quá, làm eo em bầm hết rồi.
“Nhưng mà, em thích lắm.”
Cầm điện thoại, tôi sững sờ thật lâu.
Bảo sao trước đây tôi không tìm ra được gì cả.
Ai có thể ngờ rằng người được lưu tên là ‘Tổng giám đốc Lan của Thương Lam’ lại chính là Nguyễn Huyền?
Nếu không phải vừa nhìn thấy tấm lưng ấy, có lẽ tôi sẽ nghĩ đây là tin nhắn gửi nhầm hoặc tin nhắn quấy rối.
Tôi nhìn lại khung chat.
Chỉ có ba tin nhắn đó, những tin nhắn trước đều đã bị xóa ngay sau khi đọc.
Đây chính là cảm giác an toàn mà anh nói sao?
Không nhìn thấy, thì coi như chưa từng xảy ra?
Vậy nên, khi anh bước vào và nhìn tôi, ánh mắt anh không phải vì ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tôi mà là vì kinh hãi.
Sự run rẩy ấy không phải do xúc động, mà là sợ sự việc bị bại lộ.
Đây là người đã nói với tôi rằng “Không ai có thể sánh được với Chiêu Chiêu của anh.”
Là không ai ngu ngốc hơn Chiêu Chiêu của anh sao?
Buồn cười thật.