1.
Bên ngoài phòng thí nghiệm đột nhiên có tiếng còi vang lên inh ỏi, dường như là dấu hiệu gợi lên rằng một người giàu có nào đó sắp xuất hiện.
Tựa vào cửa sổ, tôi thấy có khoảng mười chiếc xe sang trọng đang nối đuôi nhau, lái qua đại lộ rợp bóng cây rồi cuối cùng dừng lại dưới tòa nhà thí nghiệm, đủ nghênh ngang đủ kiêu ngạo.
Mấy bạn học có con mắt tinh tường như diều hâu thốt lên kinh ngạc:
“Đại tiểu thư của tập đoàn Phương thị đến rồi! Mau nhìn đi!”
“Không cần nhìn đâu.”
Giây tiếp theo, một cô gái xinh đẹp yêu kiều, chân đi giày cao gót, tay cầm chiếc túi LV xuất hiện trước cửa.
Liếc nhìn thoáng qua cả đám đang mặc áo blouse trắng chúng tôi, cuối cùng cô ta nhìn chằm chằm tôi:
“Chị, đã lâu rồi không gặp chị.”
Đám đông đột nhiên xôn xao. Đâu ai ngờ rằng một người hiền lành thật thà, cả ngày cặm cụi nghiên cứu như tôi cũng là cành vàng lá ngọc của nhà họ Phương.
À nhưng mà dùng từ “cũng” thực sự đã coi trọng cô ta quá rồi.
Nói chính xác thì đại tiểu thư nhà họ Phương chỉ có duy nhất một mình Phương Hiếu Lương tôi mà thôi.
Tháng trước, lúc tôi nhận được lời mời học thạc sĩ từ một trường đại học danh tiếng, tôi đã được người bố sếp tổng tìm về, được đón về bên cạnh người bố đã nhiều năm không gặp.
Trong căn biệt thự cả ngàn mét vuông, bố nắm lấy tay tôi, mặt đẫm nước mắt, ông ta nói sẽ bù đắp cho tôi thật tử tế.
Ngày hôm sau, ông ta bảo tôi đính hôn với Trình Tố – công tử của tập đoàn Trình thị.
Và tên tôi cũng buộc phải đổi từ Lâm Vi thành Phương Hiếu Lương.
Nhưng tôi biết rằng trong gia đình nhìn có vẻ hạnh phúc này đã có mạch nước ngầm đang chờ ngày bùng nổ từ lâu.
Mẹ kế với em gái cùng cha khác mẹ Phương Hiếu Ninh luôn coi tôi là cái gai trong mắt.
Nhưng vẫn chưa phải là tất cả.
Một hôm nọ vào bữa trưa, bố tôi tuyên bố muốn sáp nhập tập đoàn Phương thị vào tập đoàn Trình thị. Ngay lúc ông nói xong, em gái tôi là người cất giọng châm biếm đầu tiên:
“Ồ, thế là chị gái thật sự đã trèo lên cành cao rồi. Chim sẻ hóa thành phượng hoàng, sau này còn được làm phu nhân sếp tổng nữa đấy.”
Mẹ kế còn âm thầm nói bóng nói gió:
“Sao lại nói chuyện với chị như thế? Con không có cái số đó đâu.”
Trình Tố nghe vậy mau miệng phản bác lại:
“Đâu có, đâu có, Ninh Ninh cũng có số đại phú đại quý mà! Vừa xinh đẹp, tướng mặt cũng tốt.”
Tôi lắng nghe, trong lòng cười thầm.
Tôi còn đang ngồi chình ình ở đây, chuyện dơ bẩn thầm kín của mấy người đã vội muốn nói cho tôi nghe đến thế rồi à?
Ầm ĩ hồi lâu, bố tôi mới cười gượng, giảng hòa:
“Được rồi, được rồi, Lương Nhi với Ninh Ninh đều là con gái cưng của bố. Chắc chắn là có số giàu sang.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, mùi thuốc súng trên bàn ăn mới tan biến đi một chút, tôi cũng siết chặt tách trà hơn.
Tôi không ở đây để hưởng phúc, tôi đến đây để giúp mẹ tôi trả thù.
Tôi cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, mẹ tôi với mẹ kế còn là một đôi bạn thân.
Tuy nhiên, vào năm tôi sáu tuổi, bạn thân của bà với chồng bà đã cắm sừng bà, còn đuổi hai mẹ con chúng tôi ra ngoài.
Bao năm qua, một mình mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn.
Bây giờ tôi đã đạt được thành tựu, người đàn ông này lại đến nhận tôi?
Ở đâu ra chuyện tốt như thế?
Chỉ là tôi không ngờ rằng lần này tôi không chỉ phải đối mặt với một cặp trai đểu gái trà già, mà còn có một cặp trai đểu gái trà trẻ.
Nhưng tôi sẽ không phạm lại sai lầm của mẹ lần nữa.
2.
Em gái tôi đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm, trông có vẻ rất đắc ý.
“Em đến làm gì?”
Tôi lạnh lùng nói: “Chắc hẳn đâu chỉ đến hàn huyên thôi đúng không?”
“Không, đương nhiên không phải.”
Cô ta nheo mắt lại, cười toe toét:
“Em ở đây để nói với chị. Tiệc Hương Giang tối mai sẽ là em tham dự.”
Tiệc tối Hương Giang là tiệc giao lưu giữa các công ty lớn mỗi năm một lần ở thành phố M của chúng tôi. Mỗi công ty chỉ có hai suất tham dự.
Bố tôi chắc chắn sẽ đi.
Cho nên giữa tôi với Phương Hiếu Ninh, nhất định phải sẽ có một người phải ở nhà.
Cô ta hẳn còn tự mãn:
“Chị không ngờ phải không? Bố chọn em chứ không chọn chị. Cho dù chị đính hôn với Trình Tố thì sao chứ? Chẳng phải vẫn không được tham gia sự kiện lớn sao? Nhìn chị kìa, đúng cái dáng vẻ mọt sách, hoàn toàn không thể theo bố đi dự tiệc được. Vẫn phải để em giữ thể diện cho bố.”
Cô ta vừa nói vừa ưỡn thẳng ngực, như thể cô ta coi buổi tiệc tối giao lưu như một cuộc thi sắc đẹp.
Cô ta nói rất to, các bạn học xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ai nấy đều lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng cô ta chẳng màng tới.
Cô ta kề mặt vào tai tôi rồi nói thêm:
“Đừng nghĩ rằng chị đính hôn với anh ấy thì ghê gớm lắm. Rồi sẽ có ngày tôi cướp anh ấy lại.”
Cô ta vừa nói xong, tôi lập tức giơ tay lên tát cô ta một cái.
“Lâm Vi! Chị dám đánh tôi? Không có gia giáo, đồ man rợ!”
“Xin lỗi, tên tôi là Phương Hiếu Lương.”
Tôi khẽ mỉm cười, nhanh chóng nắm lấy cổ tay đang muốn đánh trả của cô ta:
“Đúng vậy, tôi không có gia giáo vì cô đã cướp lấy đi cơ hội được dạy dỗ của tôi rồi.”
Nói xong, tôi lại hất tay cô ta ra, gần như làm trật khớp cánh tay cô ta:
“Những gì mẹ con hai người trộm của tôi, tôi sẽ lấy lại từng li từng tí.”
Phương Hiếu Ninh có hơi sững sờ, đâu ngờ được tôi lại tàn nhẫn như thế.
Đương nhiên rồi, cô ta biết giả làm thỏ trắng ngoan ngoãn trước mặt bố, tôi cũng biết chứ.
Cô ta đang định nói gì đó thì chỉ nghe thấy một giọng nam uy nghiêm:
“Ai đang gây chuyện vậy? Ra ngoài! Đây là trường học, không phải đấu trường La Mã!”
Giây tiếp theo, Phương Hiếu Ninh bị một lực mạnh đẩy ra, sau đó cánh cửa nặng nề đóng lại.