CHIM SẺ LẶNG LẼ

CHƯƠNG 1


1

 

Mùa xuân năm thứ năm kể từ khi gả vào Đông cung, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, ta trở thành người nữ nhân quyền quý nhất thiên hạ.

 

Để biểu thị thánh ân, ta hạ lệnh xuống nhân gian cứu tế bách tính.

 

Nhưng ngay lúc này, một nữ tử bất ngờ chặn xa giá của ta giữa đường.

 

Khuôn mặt từng kiều diễm ấy đã có phần tiều tụy, nhưng ta vẫn có thể nhận ra.

 

Nàng chính là Trì Ấu Vi, thái tử phi đã mất năm xưa.

 

Cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng thái tử, người mà chàng vẫn nhớ nhung khôn nguôi.

 

Giữa đám dân chúng vây quanh, nàng cầm ngọc bội của thái tử, khiêu khích ra lệnh ta đưa nàng về cung:

 

“Ta mới là thê tử duy nhất của Cẩm Hành ca ca. Ngay cả nếu các ngươi không nhận ra ta, chẳng lẽ không nhận ra ngọc bội truyền quốc này?”

 

Các cung nhân thấy ngọc bội, đều kinh hãi cúi đầu, quỳ xuống đất.

 

Ta vẫn ngồi trong kiệu, khẽ vén màn, đối mặt với nàng.

 

“Nếu cô nương muốn một bước lên mây, chỉ cần trả lại ngọc bội này, bổn cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Sao phải dây dưa với Hiếu Đức Hiển hoàng hậu đã khuất?”

 

Hiếu Đức Hiển hoàng hậu, chính là thụy hiệu mà thái tử phong tặng cho nàng sau khi đăng cơ.

 

Trì Ấu Vi biến sắc, tay cầm chặt ngọc bội đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

 

Nàng trừng mắt nhìn ta, cười lạnh:

 

“Ngươi sao?”

 

“Ta nhớ ngươi, Trắc phi Thôi thị. Ha, triều ta khi nào sa sút đến mức con gái một tiểu quan lục phẩm lại xứng làm hoàng hậu?”

 

“Nếu năm đó ta không trúng độc rời cung, bây giờ làm gì có chuyện của ngươi?”

 

Lời nói ngạo mạn ấy khiến đám đông xung quanh sững sờ.

 

Có lẽ nàng vẫn nghĩ mình là thái tử phi cao quý ngày nào.

 

Ta không nói gì, chỉ cười nhạt. Nhưng đại cung nữ Bích Bình đã nhanh chóng giáng xuống mặt nàng hai cái tát vang dội, in hằn trên má hai vết đỏ rực.

 

“To gan! Dám gọi thẳng tên hoàng hậu nương nương.”

 

Dù trúng hai bạt tai, khóe miệng nàng vẫn rỉ máu, nhưng lại nở một nụ cười quái dị, từng bước tiến gần về phía ta.

 

Thị vệ ngăn lại, nhưng ta ra lệnh cho họ lui xuống.

 

“Thôi Bất Ngôn, ngươi nay quả thật phong quang quá đỗi, phong quang đến mức quên mất thân phận của mình rồi.”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, cười mỉm: “Tỷ tỷ mới là người quên mất mình, ba năm nay đã đi đâu để phong quang mà lại khiến bệ hạ chờ đợi.”

 

Chỉ cần nhìn nàng là biết, sau khi giả c.h.ế.t rời cung ba năm, cuộc sống của nàng chẳng mấy dễ dàng.

 

Trì Ấu Vi tức tối, ánh mắt lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn kiên quyết không chịu thua:

 

“Ta đã c.h.ế.t vào lúc Cẩm Hành ca ca yêu ta nhất, Giờ ta trở lại, ngươi nên biết điều mà nhường chỗ, sớm đưa ta về cung.”

 

“Ngươi, không xứng đáng chiếm vị trí của ta.”

 

Vị trí của nàng ư.

 

Ta làm bộ tỏ ra hiền đức:

 

“Nếu điện hạ còn nhớ đến tỷ tỷ, ta tất nhiên không dám chống lại. Chắc chắn sẽ đưa tỷ tỷ hồi cung.”

 

Trì Ấu Vi khinh thường lời thiện ý của ta, lại càng thêm đắc ý.

 

Nàng liên tục kể lại chuyện ngày xưa với bệ hạ, về mối tình thắm thiết thuở còn nhỏ, ám chỉ rằng bệ hạ chẳng có chút tình cảm nào với ta.

 

Nàng còn buông lời đe dọa: “Đợi khi vào cung, ta sẽ đấu với ngươi một trận, xem ngươi có tài cán gì mà xứng đáng làm hoàng hậu.”

 

Ta không đáp, chỉ để cung nữ đưa Trì Ấu Vi đi về phía sau kiệu.

 

Khi lướt qua ta, ánh mắt nàng hiện lên vẻ thách thức.

 

Nàng tự cho rằng kế hoạch của mình đã thành công.

 

Nghĩ rằng sau ba năm rời cung, bệ hạ đã nhớ nhung nàng ngày đêm không ngừng, đến mức chẳng thể ăn uống yên giấc.

 

Nhưng nàng nào biết, trong ba năm này, ta cũng chẳng ngồi không, mà đã thay bệ hạ tìm thêm hai mươi phòng thiếp thất, tất cả đều chờ đợi nàng đến hậu cung.

 

Dịch:

Bạch nguyệt quang (白月光): Người tình trong mộng, người mà ai đó luôn nhớ nhung, lý tưởng hóa.

Xa giá: Xe ngựa của hoàng hậu, hoàng đế.

Trắc phi: Thứ phi, địa vị thấp hơn chính phi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.