CHÌM TRONG VÁY

Chương 01


Một quý nhân trong cung gặp nạn.

Nàng ta mặc y phục tả tơi, mấy ngày rồi chưa được ăn gì, cuối cùng ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cứu nàng, còn chia nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng khi tắm rửa, nhân lúc ta và tỷ tỷ không để ý, nàng ta lấy tấm tơ lụa mà chúng ta khó khăn lắm mới dệt được để lau người.

Không có tấm tơ lụa để giao hàng, Vương viên ngoại bắt tỷ tỷ của ta đi, coi như là trả nợ.

Quý nhân lại nói tỷ tỷ của ta số tốt, một cô nương nhà nghèo lại có thể làm thiếp cho nhà giàu, sau này tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không lo ăn mặc.

Không chỉ vậy, khi được đón về cung, nàng ta nói cảm động và nhớ ân nghĩa của ta và tỷ tỷ, không màng đến việc ta đã có người ý trung nhân, nàng ta tự ý gả ta cho một vị Thừa tướng hơn năm mươi tuổi làm thiếp. Nàng ta nói như vậy là vì tốt cho ta.

Nhưng thực tế, chỉ vì vị phò mã tương lai của nàng ta đã nhìn ta thêm vài lần mà thôi.

Mà phu nhân của Thừa tướng lại hay ghen, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị vu oan thông dâm với gã chăn ngựa.

Cuối cùng bà ta sai người đánh ta đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, Công chúa Chiêu Dương lại một lần nữa ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cầm con d.a.o chặt thịt trên tay, ở nơi không người, rạch vài vết sẹo trên mặt nàng ta, rồi mới như kiếp trước, cứu nàng ta về nhà.

Nhưng lần này——

Phú quý vinh hoa của nàng ta, đều sẽ bị ta phá hủy; tình lang như ý của nàng ta, ta cũng sẽ cướp đi.

1

Tháng thứ ba sau khi ta được nâng lên làm di nương.

Phu nhân của Thừa tướng đã dẫn theo gia nhân xông vào sân viện của ta, trong tay của bà ta cầm một cái yếm không biết lấy ở đâu ra, nói đó là vật chứng ta thông dâm với gã chăn ngựa.

“Bản Công chúa nâng ngươi lên làm quý thiếp của Thừa tướng, vốn là vì tốt cho ngươi. Không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, dám thông dâm với gã chăn ngựa, uổng phí một phen lòng tốt của Bản công chúa!”

Công chúa Chiêu Dương đi cùng bà ta, nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, như thể ta là một vật bẩn thỉu.

Ta kêu oan uổng, nhưng không ai tin ta.

Cuối cùng, phu nhân của Thừa tướng ra lệnh, nói sẽ đánh ta đến c.h.ế.t để chấn chỉnh lại gia phong.

Kí ức cuối cùng trước khi chết——

Là vị phò mã tương lai, người ngay từ lần đầu gặp mặt ta, trong mắt hắn ta đã mang theo thứ tình cảm thầm kín dành cho ta. Lúc này hắn ta đang chạy như điên về phía ta với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

2

“Linh Nhi, lại có lưu dân ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta rồi.”

Giọng của tỷ tỷ ta đột ngột vang lên.

Lúc này tỷ tỷ đang đứng trước cửa, tỷ ấy nhìn ra ngoài qua từng khe hở, liền thấy ngay Chiêu Dương đã ngất đi vì đói.

“Thời thế loạn lạc, thật sự khiến người ta không thể sống nổi.”

Nói xong, tỷ tỷ lại thở dài một hơi.

Ta vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của tỷ ấy. Niềm vui khi mất rồi tìm lại được trào dâng trong lòng. Ta không kìm chế được mà chạy tới ôm chầm lấy tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ lắm.”

Tỷ tỷ ngạc nhiên, rồi đưa tay ôm ta, vuốt ve lưng ta như dỗ dành một đứa trẻ.

“Linh Nhi đừng sợ, tỷ sẽ luôn ở bên cạnh muội.”

Nói xong, tỷ tỷ lại chỉ vào Chiêu Dương bên ngoài: “Muội nhìn bộ dáng của nàng ta mà xem, có lẽ chỉ mới bằng tuổi muội mà thôi. Chúng ta vẫn nên đưa người vào trong, cũng không thể để nàng ta c.h.ế.t trước cửa nhà chúng ta được.”

Nhắc đến Chiêu Dương, trong lòng ta tràn ngập sự tức giận và thù hận không thể kìm nén.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.