CHỒNG TÔI CHỈ BIẾT YÊU ĐƯƠNG MÙ QUÁNG

Chương 1


1.

 

Sau khi trượt kỳ thi thạc sĩ, tôi bị gia đình ép cưới một phú nhị đại tại địa phương. 

 

 

Đối phương là một kỹ sư, gia đình anh làm kinh doanh và sở hữu một số trung tâm thương mại lớn. 

 

 

Người nhà tôi liếc mắt một cái đã thích anh ấy, mẹ tôi cứ nhất quyết muốn Lục Tân Trạch làm con rể của bà.

 

 

Nhưng tôi lại không muốn, Lục Tân Trạch căn bản không phải gu của tôi.

 

 

Tuy đẹp trai đấy nhưng anh ấy có vẻ ngoài hơi lưu manh, cao ráo, da ngăm đen và trông giống đại ca xã hội đen, khác xa với mẫu người lý tưởng của tôi. 

 

 

Đêm tân hôn, anh lại càng hành động giống một tên cướp hơn. Mặc dù anh chỉ “cầm cự” chưa đến một phút.

 

 

Ngày hôm sau, khi “lão” vẫn đang cố gắng lôi kéo tôi để tiếp tục chứng minh, thì công việc xảy ra sự cố và anh ấy phải đi công tác. 

 

 

Chuyến công tác kéo dài một tháng, tôi gần như quên mất mình vẫn còn một lão chồng ở nhà. 

 

 

Lúc tan làm trở về, bên đường có một chiếc ô tô màu đen đang đậu, có một người tựa vào xe, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc đang hút dỡ.

 

 

Tôi thờ ơ liếc nhìn rồi quay đi, cúi đầu lục lọi trong túi xách để tìm chìa khóa mở cửa. 

 

 

Trên eo bỗng nhiên có một bàn tay nóng hổi sờ lên, tôi sợ đến mức hét lên. 

 

 

Một giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên trên đầu tôi: “Là anh, Lục Tân Trạch.” 

 

 

Sau khi nhìn rõ mặt anh ta, tôi trừng mắt nhìn “Anh bị bệnh à! Ban đêm muốn hù c.h.ế.t người ta hả!”. “Anh về sớm mà cũng không biết nói tiếng nào hả?” 

 

 

“Anh gọi cho em mười lăm cuộc, nhưng em không nghe máy.” 

 

 

Tôi cau mày, lấy điện thoại rồi mở ra. 

 

 

“Không có cuộc gọi nhỡ nào cả.” 

 

 

“Em chặn anh rồi.” 

 

 

Tôi nhếch khóe miệng, “Xin lỗi, em tưởng là số gọi tư vấn bảo hiểm, chờ tí để em bỏ chặn.” 

 

 

“ Để anh xem em làm.”

 

Dưới cái nhìn của Lục Tân Trạch, tôi tìm được danh sách đen, trong danh sách có một cái tên “Người chồng một phút”. 

 

Khi tôi bấm vào màn hình, tay tôi run lên. 

 

Giọng nói có chút run rẩy: “Đã xoá khỏi danh sách.”

 

Khi tôi ngước nhìn Lục Tân Trạch, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đã hoàn toàn tối sầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi, như muốn hỏi tại sao tôi lại làm như vậy. 

 

 

Vốn dĩ muốn an ủi anh ấy một chút, nhưng lúc này tâm tình có chút bực bội, nhưng nhìn anh ấy cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao.

 

 

“Đứng ở bên ngoài làm gì? Sao không nhanh vào đi? Muốn làm thần giữ cửa sao?” 

 

 

Lục Tân Trạch mím môi, quai hàm cắn rất chặt, vẫn không nói gì. 

 

 

Nhìn bộ dạng anh ấy như vậy, tôi có chút sợ hãi.

 

 

Tôi nghe chị gái của Lục Tân Trạch kể rằng khi còn học cấp hai, anh ấy rất nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau, gây rắc rối ở trường, ông già không chịu nổi nữa liền tống anh vào quân đội. 

 

 

Một tháng không gặp anh ấy dường như đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu sau này chúng tôi thực sự đánh nhau, tôi sợ mình không phải là đối thủ của anh ấy.

 

 

Tôi xắn tay áo, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ăn tối chưa? Em nấu cho anh.” 

 

 

Lục Tân Trạch sửng sốt, “Không, lát nữa anh sẽ tự làm.” 

 

 

Tôi cau mày, “Anh tự mình làm, có thể ăn được sao?”

 

 

Tôi đã ăn một bữa do anh ấy nấu, hương vị thật khó tả.

 

 

“Em đi nấu cơm, anh đi tắm đi.” 

 

 

Lục Tân Trạch ăn cay nên khi nấu anh hay cho thêm ớt vào để dễ ăn hơn. 

 

 

Khi thức ăn được mang ra, cửa phòng tắm tình cờ mở ra. 

 

Lục Tân Trạch bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm, có vài giọt nước chảy xuống bộ n.g.ự.c rắn chắc của anh…

 

 

Nó khiến người ta đỏ mặt. 

 

 

Tôi hơi giật mình và chớp mắt. “Sao anh lại ăn mặc thế này ra ngoài?” 

 

 

“Anh quên đem đồ vào, gọi cho em mấy lần mà em không nghe máy.”

 

Cửa bếp đóng kín, máy hút mùi kêu to quá không nghe thấy. 

 

 

“Anh vào đi, em tìm cho anh một bộ đồ ngủ.” 

 

 

Tôi tìm một bộ quần áo mặc ở nhà màu đen, xuyên qua khe cửa đưa cho anh. 

 

 

Lục Tân Trạch mặc vào, trong giọng nói có chút bất mãn nói: “Sao lại là quần dài? Mặc vào thì nóng lắm.”

 

 

 

Tôi mơ hồ trả lời: “Trời nóng thì bật điều hòa lên.” 

 

 

“Mau đi ăn cơm, không thì đồ ăn nguội mất.” 

 

 

Lục Tân Trạch ăn rất ngon miệng, một bữa ăn ba bát không để sót một hạt cơm nào, nhưng anh ấy ăn rất nhã nhặn, không phát ra âm thanh. 

 

 

Tôi không có cảm giác thèm ăn nên uống một bát súp rồi ngồi đối diện anh ấy, lướt điện thoại.

 

 

Nam diễn viên tôi thích vừa đăng weibo, bấm vào ảnh thì thấy anh trai rất trắng trẻo, đẹp trai, dáng người cũng chuẩn nhưng có vẻ hơi thua kém Lục Tân Trạch một chút. 

 

 

“Em có thích mẫu người thế này?” 

 

 

Lục Tân Trạch không biết đứng lên từ khi nào, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.

 

 

Tôi ngây người, không có phủ nhận.

 

 

“Thích người trắng trẻo thế này!”

 

 

Tôi nói một cách cho có lệ “uhm”. 

 

 

Lục Tân Trạch sờ lên mặt mình, “Anh có phải là người có da trắng không?” 

 

 

Tôi mím môi cố nhịn cười, “Anh nghĩ sao?” 

 

 

“Trước đây anh khá trắng, nhưng sau khi làm việc ở công trường phơi thành như bây giờ!”

 

 

“Ồ”

 

 

“Anh rửa bát, em đi tắm đi.” 

 

 

Ngoài những việc khác ra, Lục Tân Trạch còn rất chăm chỉ làm những việc nhà khác, ngoại trừ việc không biết nấu nướng. 

 

 

Anh ấy thậm chí còn giỏi rửa bát và lau nhà hơn tôi. 

 

 

Sau khi thay đồ ngủ và bước ra, nhận ra mình không có mặc đồ lót nên hơi cau mày. 

 

 

Bình thường khi ở nhà một mình, tôi quen không mặc gì, nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một người đàn ông. 

 

 

Cởi quần áo được nửa chừng, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tôi quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cả hai đều hơi giật mình.

 

 

Lục Tân Trạch hoàn toàn mất đi khả năng quản lý biểu cảm. 

 

 

Mặt tôi nóng bừng, giọng hoảng hốt: “Ra ngoài!” 

 

 

Anh sửng sốt, có chút xấu hổ, “Xin lỗi, anh ra ngay.” 

 

 

Anh nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại. 

 

 

Mặc dù chúng tôi đã thân mật với nhau trong đêm tân hôn nhưng đêm đó đã tắt đèn và tôi cũng uống say.

 

 

Lúc này tôi đang rất tỉnh táo! Tôi lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài, trong phòng khách không có ai, nhưng TV vẫn bật. 

 

 

Lục Tân Trạch đứng trên ban công hóng gió, ngậm điếu thuốc trong miệng quay mặt đi, không nhìn ra biểu tình trên mặt.

 

 

Tôi ngồi xuống cầm chiếc điều khiển từ xa lên, bật nhỏ âm lượng lại và chuyển kênh. 

 

 

Anh dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác rồi lại ngồi xuống ghế sofa, hai người ngồi gần nhau đến mức mơ hồ ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên người anh. 

 

Mùi này không tệ nhưng tôi không thích nó.

 

Im lặng di chuyển sang một bên. 

 

 

Những chuyển động nhỏ rõ ràng đã lọt vào mắt Lục Tân Trạch. 

 

 

“Xin lỗi, anh vừa hút thuốc lá.” 

 

 

“Ừ.” 

 

“Ghét mùi thuốc lá?” 

 

 

“Ừ.” 

 

 

“Được rồi, anh sẽ bắt đầu bỏ t.h.u.ố.c lá từ hôm nay.” 

 

 

Tôi chỉ mỉm cười. Loại chuyện thế này, tôi tin mới là lạ 

 

Bố tôi đã ồn ào kêu bỏ t.h.u.ố.c lá hơn mười năm, nhưng ông kiên trì nhiều nhất được ba tháng rồi lại bắt đầu hút thuốc trở lại. 

 

“Thật đấy.” 

 

Anh lấy hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa

ra rồi ném vào thùng rác. 

 

 

Anh đứng dậy đi về phòng, khi bước ra thay một bộ đồ ngủ, trên người thoang thoảng mùi hương tuyết tùng.

 

 

Mùi nước hoa hơi dễ ngửi. 

 

 

Có một anh chàng ngồi cạnh tôi luôn mất tập trung khi xem phim truyền hình. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.